Nguyễn Nhược Nhược ngồi chép “Nữ Giới” vô cùng khổ cực.
“…bỉ nhân ngu ám, thụ tính bất mẫn,mông tiên quân chi dư sủng, lại mẫu sư chi điển huấn. Niên thập hữu tứ,chấp cơ trửu vu tào thị, vu kim tứ thập dư tái hỹ. Chiến chiến căngcăng, thường cụ xuất nhục,…”
Toàn là những từ khó hiểu, nàng gục gặcđầu thiểu não. Vậy cũng không nói đi, vấn đề phiền phức chính là công cụ chép phạt thật sự không thuận tay. Nàng cho tới bây giờ chưa từng viếtchữ bằng bút lông, cầm còn không quen tay thì làm sao có thể hạ bút viết nổi thành chữ? Đáng tiếc một xấp giấy trắng tinh giá trị không hề rẻlại bị nàng một tay ngệch ngoạc như vẽ quỷ.
Hạnh Nhi nhìn qua liền kinh ngạc, nàng ta mặc dù không biết chữ nhưng cũng có thể nhìn ra chữ viết của NguyễnNhược Nhược quả thật không giống trước đây. “Tiểu thư, người đang viếtchữ gì vậy, trông không giống với sách mà người đã viết trước kia nha?”
Nguyễn Nhược Nhược vứt bút sang một bên,vừa xoa bóp cánh tay đau nhức vừa bực tức đáp: “Viết in và viết thảokhông giống nhau, ngươi nhìn cho kỹ đi, đây là loại chữ thảo đang thịnhhành…”
Hạnh Nhi tin là thật: “Thì ra đây chínhlà cách viết thảo! Quả thật chữ viết ra nhìn như rồng rắn, linh độngphiêu dật. Tiểu thư người quả nhiên rất có “long xà chi thế” đó nha!”
Nguyễn Nhược Nhược nghiêng mình vặn vẹo“long xà chi thế”, cười không nổi. Nàng cũng chẳng muốn viết nữa, tayđem bút cất đi, nghỉ ngơi một chút đã.
Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện, “HạnhNhi, ngươi tới đây, ta có thứ này cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611623/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.