Đám người vây quanh Ngọc Liên Thành dầndần đi xa rồi biến mất ở khúc quanh. Phảng phất như mặt trời bất chợttắt đi, cả thế giới chìm trong ảm đạm. Nguyễn Nhược Nhược buồn bã đứngtại chỗ, một lúc sau cũng không nhúc nhích. Đó cũng là phản ứng bìnhthường sau khi chiêm ngưỡng cái đẹp.
“Tam muội, Tam muội.” Có người gọi nàng.
Thật giống như tỉnh dậy sau giấc mộng, Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên: “Đại ca, huynh làm ta giật mình.”
“Đang giữa ban ngày nha, ta bất quá chỉgọi một tiếng tại sao lại bảo dọa ngươi giật mình.” Nguyễn Nhược Long tự tiếu phi tiếu, một mặt hỏi một mặt đánh giá Nguyễn Nhược Nhược. Nhìnđôi mắt ý loạn tình mê, bởi vì cắm đầu chạy nhanh nên gương mặt đãchuyển sang màu hồng phấn, váy kéo cao để đôi chân ngọc, mắt cá chântrong suốt dính vài ngọn cỏ xanh, hắn không tự chủ được thầm thở dài một tiếng.
Cài này…Nguyễn Nhược Nhược nhất thời quẫn bách nói không ra lời, mặt càng lúc càng đỏ hồng. Nguyễn Nhược Longnhìn nàng cười vang, rồi đem nụ cười thu lại, nghiêm mặt nói: “Tam muội, đừng bảo ta làm đại ca mà không quan tâm đến ngươi. Có một số việc cónghĩ đến vô ích, sẽ không như mong muốn đâu.”
Khi không hắn lại phán một câu như vậy,Nguyễn Nhược Nhược ngẩn người, chợt hiểu được đấy là ca ca quan tâm đếntâm tư của muội tử. Hắn tưởng rằng Nguyễn Nhược Nhược giống như trướcđây si tâm nên mới có ý tốt nhắc nhở. Chỉ là Nguyễn Nhược Nhược bây giờkhông phải là Nguyễn Nhược Nhược lúc trước nữa.
Không sai, Ngọc Liên Thành là một nhânvật có thể lay động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611625/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.