Ngọn đèn chiếu rọi cả không gian, mu bàn tay Bạch Lộc mịn màng bóng loáng, ngón tay dài thon non mềm, dưới ánh sáng càng trông sáng sủa hơn.
Ngón tay cô không đeo trang sức gì, ngược lại đeo một chuỗi tràng hạt màu trà ở cổ tay, kiểu dáng trông bình thường, rất thường thấy.
Tần Long bình thản liếc nhìn một cái, nhìn sang cái đĩa cô đẩy qua, không có hành động gì nói: “Buổi tối cô chỉ ăn một chút thế sao?”
Điệu bộ này của cô, hình như không muốn ăn thêm gì nữa.
Bạch Lộc quả thật ăn uống ít, chủ yếu là bữa trưa ăn quá no, đến giờ vẫn hơi khó chịu căng cứng, nhưng cô nhất định ăn hết mì, nếu không cũng sẽ không chủ động gọi bát nhỏ, chẳng qua sẽ ăn rất chậm.
Cô ăn rất chậm, có thể hỏi anh càng nhiều hơn.
Bạch Lộc trả lời anh trước: “Buổi tối có đôi khi tôi không ăn cơm.”
Sắc mặt anh hơi kinh ngạc: “Vậy cô ăn gì?”
“Ăn một quả táo, hoặc là ăn cháo.”
Anh hơi nhíu mày: “Để giảm cân?”
Bạch Lộc húp một ngụm nước lèo: “Để duy trì vóc dáng.”
Anh nhìn cô một lúc, giống như đang tiêu hóa hành vi tư tưởng kỳ quái này.
“Nửa đêm đói bụng thì làm sao?”
“Vậy ăn hai quả táo.”
“…”
Bạch Lộc vẫn trở lại đề tài vừa rồi: “Căn tin chỗ các anh, quanh năm suốt tháng đều là đồ ăn như vậy, ăn không ngán sao?”
“Ăn riết quen thôi.”
Lời này dùng để an ủi chính mình, dù là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huou-lac-loi/2872657/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.