Bạch Lộc đánh cuộc với chính mình, anh nhất định chấp nhận lời yêu cầu này.
Sự thật chứng minh, cô thắng rồi.
Đương nhiên, cô cũng đưa ra giải thích, cô muốn tìm một chỗ nói chuyện với anh.
Nghĩ lại, nếu cô nói “Tôi mời anh ăn”, kết quả cuối cùng nhất định tương phản.
Tuy rằng, đây là ý nghĩ ban đầu hiện ra trong đầu cô. Anh ra ngoài sau nhiều năm, tách khỏi xã hội bên ngoài đã lâu, vào một khoảnh khắc nào đó trái tim cô nảy sinh sự đồng cảm, muốn giúp đỡ anh.
Cơ mà lấy sự quan sát ngắn ngủi ban nãy của cô ra xem, người đàn ông này có cá tính, sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ và thương hại của bất cứ ai.
Nghĩ ngược lại, một bữa cơm mà thôi, ai mời cũng giống nhau, không thể phá sản.
Cô chỉ là muốn nhân dịp này hiểu anh nhiều hơn, để cô thêm chút thông tin có thể nghiền ngẫm phân tích.
Nhưng đồng thời, cô không biểu hiện quá cố ý.
Con người anh, tính cảnh giác cao, ít nói, đầu óc rất hiểu biết.
Bạch Lộc hơi sợ làm cố vấn cho người như vậy, một là bọn họ sẽ dùng chiến thuật tâm lý tương phản, hai là phòng tuyến tâm lý do chính cô dựng nên cũng sẽ sụp đổ. Cô còn chưa có đủ kinh nghiệm, có một số lúc cần phải tỏ ra nghiêm túc, có sợ bị phá hoại.
*
Từ khu sinh hoạt đi ra ngoài, quẹo vào chỗ rẽ, trong một cái hẻm gần đây đều là những quán ăn bình dân, món nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huou-lac-loi/2872656/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.