“Neil, anh thật sự rất tốt, dù cho chúng ta chỉ mới quen biết tầm khoảng một tháng đổ lại đây thôi, thế nhưng anh đã giúp đỡ em rất nhiều, và hơn hết, cái cách mà anh đối đãi với em cũng hệt như cái cách mà người ta thường hay đối đãi với những người thân trong gia đình vậy đó. Em thực biết ơn anh, à không, phải nói rằng anh chính là một vị cứu tinh mà thượng đế đã đưa tới bên em, bởi nếu ngày đó anh không xuất hiện, thì với toàn thân đều là vết thương của em, em quả thật không biết phải làm như thế nào nữa. Không có anh, thì có lẽ một người phụ nữ chân yếu tay mềm như em đã sớm gục ngã rồi.”
“Nguyệt Nhi, em khách sáo với anh làm gì chứ? Vả lại, từ khi anh bắt gặp ánh mắt của em lần đầu tiên, thì anh đã nhìn ra, em chính là thuộc một kiểu người rất mạnh mẽ, rất kiên cường, và còn rất độc lập nữa. Vậy nên, em nhất định phải luôn giữ một nụ cười thật tươi, đặt niềm tin vào chính mình, và đừng bi quan mà tự hạ thấp bản thân xuống dưới đáy như vậy, không đáng đâu.”
Tất cả những chuyện đã qua, nếu đã không sửa được thì cách tốt nhất là nên bỏ đi, bao gồm cả cái tên “Đỗ Hiểu Nghi” mà mẹ đã đặt cho cô. Từ sau khi Đỗ Hiểu Nghi trốn khỏi bệnh viện, cô đã ngầm hiểu ra, nếu muốn Lãnh Hàn Thiên mãi mãi cũng không thể tìm thấy được thì việc đầu tiên mà cô cần làm chính là thay tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633441/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.