Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, và hiển nhiên, Đỗ Hiểu Nghi cũng hiểu rất rõ về cái định lý từ thời xa xưa này. Lãnh Hàn Thiên cứ mặc định rằng cô sẽ không thể tiếp tục sống ở trong cái thành phố X này nữa, thế nhưng, có lẽ chính bản thân hắn cũng không ngờ tới, thay vì đi đến một nơi khác thì Đỗ Hiểu Nghi lại chọn cái thành phố mà trước đó hắn đã tìm thấy cô để làm nơi cư ngụ, dừng chân.
Có điều, lần này, Đỗ Hiểu Nghi cô đã không còn ngu ngơ, không còn khờ dại như ngày trước, cũng vì vậy mà cô đã chọn đi đến một vùng quê yên bình ở ngoại thành của thành phố để sinh sống, bởi cô biết, cô không thể nào cứ mãi ở trong nội thành như lúc trước, vì lẽ sớm muộn gì thì người đàn ông đó cũng sẽ tìm thấy cô mà thôi. Đừng nói là riêng thành phố X, cho dù là mấy thành phố khác đi chăng nữa thì khắp nơi cũng toàn là tai mắt của Lãnh Hàn Thiên hắn, toàn là những kẻ mà hắn đã sai khiến để tìm kiếm cô, thế nên cô không cho phép trái tim lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy nguy hiểm, chạy vào một chiếc lồng đã giăng sẵn cạm bẫy ấy. Đỗ Hiểu Nghi sau lần suýt chết của một tháng về trước, thì cô hiện tại chỉ hy vọng có thể tự bảo vệ chính mình, dù bản thân vẫn còn yêu người đàn ông xuất chúng trong mắt của mọi phụ nữ kia rất nhiều, nhưng tuyệt đối không vì thế mà cô chấp nhận đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633442/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.