Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của Lãnh Hàn Thiên lại tựa như địa ngục, đau khổ muôn phần. Mất đi một Đỗ Hiểu Nghi, đối với thế giới của người đàn ông băng lãnh đó cũng đồng nghĩa là mất đi toàn bộ sức sống, điên cuồng đến mức muốn phát hỏa.
Dạo gần đây, số lần mà Lãnh Hàn Thiên về nhà, và số lần mà Triệu Nhã An gặp mặt Lãnh Hàn Thiên hắn có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, mỗi lúc một ít hơn. Hết thảy thời gian hiện tại của người đàn ông đó đều là dành cho công việc, bởi cả ngày hắn chỉ ở lì trong công ty để xử lý văn kiện, không còn đem về ngôi biệt thự như mới đầu nữa. Việc của ngày hôm nay xong rồi thì hắn liền chuyển sang việc của ngày hôm sau, không để cho đôi tay và đầu óc được thư giãn dù chỉ là một phút giây. Dần dần, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Lãnh Hàn Thiên đã xử lý xong hết công việc của cả một tháng trời. Có lẽ, sau khi Đỗ Hiểu Nghi rời đi, sau nhiều lần tìm kiếm cô thất bại, thì Lãnh Hàn Thiên hắn lại muốn kiếm cớ để bản thân có thể thật bận rộn, bận rộn đến nỗi không còn tâm trí suy nghĩ về những chuyện khác, những chuyện đau lòng ngoài kia. Một con người tài giỏi như vậy, ấy mà cũng có lúc muốn trốn chạy thực tại, trốn chạy cả đoạn tình cảm của chính mình.
Có được rồi lại mất đi, cảm giác tổn thương này liệu mấy ai hiểu? Phải chăng, đây chính là sự trừng phạt thích đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633440/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.