Trạch Dương hầu như cả đêm chỉ ngắm nhìn Hân Nghiên ngủ. Cậu cũng không muốn làm việc gì khác ngoài ngắm cô lúc này. Nhìn Hân Nghiên ngủ thật say, lòng cậu cũng mông lung.
Mặt trời vừa lên thì Trạch Dương đã sắp xong đồ đạc vào vali của mình. Cậu nhìn ngoài trời, ánh nắng ngày sớm dịu nhẹ khiến con người ta cũng cảm thấy nhẹ lòng. Xoay người lại nhìn về phía giường. Hân Nghiên vẫn đang ngủ say chả biết gì.
Cậu nhẹ nhàng đi đến vén tóc mái của cô sang một bên. Hai má của Hân Nghiên phớt hồng, cám giác rất ấm. Cả hàng lông mi cũng thật dài và cong. Còn thêm đôi môi nhỏ đỏ mọng nhu thuận đanh chúm chím. Trạch Dương thật chả nỡ rời xa cô. Nhưng chuyện gì đến ắt hẳn sẽ phải đến. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Hân Nghiên.
- Hẹn gặp lại, thỏ con của mình.
Trạch Dương nói nhỏ chỉ đủ cho cậu và Hân Nghiên nghe nhưng bây giờ Hân Nghiên lại ngủ nên cô chả biết gì. Trạch Dương chỉnh lại chăn đắp cho cô bé rồi nhanh chóng kéo vali rời khỏi phòng. Vì nếu ở lâu cậu sẽ không kiểm soát nổi cảm xúc của mình mất.
Ở dưới nhà thì ba mẹ cậu cũng đã đợi sẵn ở phòng khách. Trạch Dương chào hỏi ba mình một câu.
Ba mẹ của Hân Nghiên cũng đi sang. Họ còn dặn dò Trạch Dương rất nhiều điều. Ví dụ như sang đấy phải giữ gìn sức khỏe, còn phải ăn uống đầy đủ rồi còn rất nhiều thứ khác. Cũng dễ dàng nhận ra được ba mẹ Hân Nghiên đã coi Trạch Dương như con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978086/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.