Đưa Hân Nghiên đi chơi đến tận chiều tối mới về. Còn vừa đi gần đến nhà đã thấy cả ba mẹ Hân Nghiên lẫn mẹ Trạch Dương đứng ở cổng. Trạch Dương vẫn giữ vẻ mặt bình thường. Cậu chào mẹ với cả ba mẹ Hân Nghiên rời chống chân xe xuống.
- Hoàng Hân Nghiên, con giỏi lắm. Từ bao giờ biết cách trốn học rồi hả?
Cố Hoài Diễm lại gần véo nhẹ má Hân Nghiên. Tuy là vậy nhưng không thể phủ nhận lúc nghe cuộc gọi điện từ phía cô giáo chủ nhiệm thì bà đã tức giận. Bà biết được cô con gái cưng của mình lại trốn học. Dù chỉ là lần đầu nhưng bà nhất quyết không bỏ qua, có một lần sẽ có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần sau và nhiều lần sau nữa. Bà phải trị triệt để không cho phép Hân Nghiên có tư tưởng đó thêm lần nào nữa.
- Hân...Hân chỉ đi theo Trạch Dương thôi mà mẹ.
Hân Nghiên lo lắng lùi lại nép sau lưng Trạch Dương. Cậu hơi xoay người lại, còn đưa tay về sau xoa đầu cô.
- Cô Diễm, là cháu tự ý đưa Hân Nhi đi, có gì cô trách phạt một mình cháu là được rồi. Cậu ấy không có biết gì về chuyện này.
- Tiểu Dương, con...
Hạ Mỹ Oánh tính nói nhưng lại thôi. Bà cũng có chút hiểu lí do vì sao. Ngày mai là rời đi rồi nhưng Trạch Dương không muốn thông báo lịch rời đi. Cậu không muốn để Hân Nghiên biết vì nếu cô biết chắc chắn sẽ đi theo để chào tạm biệt cậu. Mà điều đấy thì lại khiến cậu không thể nào mà đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978085/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.