Vài ngày sau, cô được xuất viện và về nhà. Và anh luôn ghi nhớ những lời bác sĩ dặn. khi về tới nhà, mọi người tập trung đứng thành hai hàng bên đường. Anh bế cô vào, mọi người ngạc nhiên, cúi chào:
- Chào thiếu gia, thiếu phu nhân trở về!?
Họ giật mình che miệng, nhưng lần này anh không tức giận hay quát bọn họ. Mà chỉ "ừ" một cái rồi bế cô lên phòng. Mọi người bàn tán với nhau:
- Cái gì vậy? Thiếu gia nay hiền thế?
- Tôi có nghe nhầm không vậy?
- Ai tát tôi thử một cái đi! Có phải tôi chưa tỉnh ngủ không?
- Thôi! Mọi người ai làm việc nấy đi. Đừng đứng đây nữa. Xuốt ngày cứ đòi làm bà tám, buôn dưa bán lê không. Đi vào làm việc đi.
Lý quản gia đuổi họ đi vào.
Phía trên phòng Thượng Tân Phong.
Anh đặt cô trên giường, định xuống phòng cô dọn đồ lên giùm cô, thì cô lên tiếng:
- Thượng Tân Phong. Anh đi đâu thế?
- Xuống dọn đồ của cô lên đây!?
- Không cần đâu. Cho tôi xuống dưới kia nằm đi. Cho tiện đi lại, chứ ở đây đi lên cầu thang mệt lắm.
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Hm.. tôi bế cô đi cũng được, lúc nào cô cần.
- Tôi cần anh bây giờ bế tôi xuống phòng của tôi. Được không?
- Ừm. Vậy cũng được.
Anh đi lại, nhấc cô lên rồi đi xuống. Mở cửa ra, thấy mấy hình vẽ của cô thì tiện miệng hỏi:
- Cô thích vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2889646/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.