Mấy ngày sau, cô có thể hoạt động mạnh rồi, nhưng anh vẫn cấm không cho cô làm việc nhà. Cô chỉ đành ngồi trên ghế sofa xem tivi. 
Mở lên coi một bộ phim mà cô khóc sướt mướt, anh ở trên công ty luôn quan sát cô. Thấy cô khóc vì một bộ phim mà không nhịn được, bật cười: 
- Phì.. xem phim thôi mà cũng khóc. Cô ngốc này đúng là lạ thật mà.. 
Lúc đó, trong phòng họp ai cũng nhìn nhau, khó hiểu: 
- Chủ tịch vừa cười ư? 
- Chắc tôi đang ngủ mớ rồi, ai tát tôi đi. 
Sau khi tắt điện thoại, anh ngồi nghiêm chỉnh nói: 
- Ehem~ nói tới đâu rồi. Tiếp tục trình bày đi. 
- D-dạ.. hết rồi.. 
- Ồ.. vậy thì tan họp thôi. 
Anh với trợ lí rời đi về phòng mình. Lục Hạc Vĩ hỏi anh: 
- Chủ tịch!? Anh hôm nay chưa uống thuốc hả? 
- À ừ đúng rồi. Ơ từ từ.. uống thuốc gì? 
- Thuốc lạnh lùng ấy Chủ tịch! 
- Làm gì có thuốc đó. Nay cậu hỏi lắm thế? 
- Tại lâu nay lúc nào chủ tịch cũng cọc cằn, khó chịu, tức giận không lí do. Mà hôm nay anh lại tự cười một mình, còn có cho mọi người tan họp sớm.. Chủ tịch có chuyện gì vui à? 
- Kh-không có gì đâu.. 
- Chủ tịch đang chột dạ? 
- Này!? Soi mói ít thôi. Tôi là chủ hay là cậu thế? Tháng này trừ lương nhỉ? 
- V-vâng tôi xin may miệng lại. Chủ tịch đừng trừ lương của tôi. Tôi sai rồi! 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861247/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.