Anh đang lau tay cho cô thì cánh cửa mở ra, bạn của anh, Phục Cảnh Triều bước vào, bất ngờ nói:
- Ây yoo.. Thượng thiếu gia nổi tiếng với ác độc lạnh lùng mà sao nay đi chăm sóc con nhà người ta thế hả?
- Nói thêm câu nữa là cái khăn này vào mồm cậu!?
- Làm gì tính nóng như kem thế anh. Tôi chỉ đang nói sự thật mà.
Phục Cảnh Triều ngồi xuống ghế, khoanh tay lại:
- Phong! Anh còn nhớ những chuyện xảy ra khi tối không?
- Không!
- Hả? Sao lại không nhớ. Lúc anh bắn cái thằng cha kia, mặt anh tỉnh bơ mà ta.
- Chắc tại tiếng súng khiến tôi tỉnh rượu.
- Khi tỉnh dậy, lúc đó anh như thế nào?
Thượng Tân Phong suy nghĩ một lúc rồi kể ra:
- Ừm.. Thì tôi đang mơ hồ, đột nhiên nghe tiếng " Đùng ", khiến tôi giật mình. Vừa mở mắt ra thì thấy Lạc Đào ngã xuống cậu chạy lại đỡ, còn ông ta thì ngồi bẹp dính ở đấy. Tưởng cô ấy giả bộ nên tôi quát, ai dè là vì tôi mới vậy. Lúc đó tức giận, không suy nghĩ nhiều mà bắn chết ông ta luôn. Hầy! Chả hiểu sao tôi lại tức như vậy.
- Anh muốn biết mấy chuyện trước đó không? Tôi kể cho anh nghe.
- Có. Cậu kể đi
- Là khi tối ấy, tôi cũng bất ngờ lắm, đang nói chuyện với Lạc Đào vui vẻ thì thằng cha già đó đi vào, bắt cô ấy đi, cô ấy không chịu, ông ta ra lệnh giết cô ấy thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2889647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.