Ta là mẹ của con. Lạc Uyển đây.
- Cái gì?
Lạc Uyển đi tới, ôm chầm lấy cô. Nước mắt tuôn trào. Cô bất ngờ, muốn cứ động nhưng trong lòng lại không nỡ. Bà ấy nức nở:
- Đào Nhi.. Con đã lớn thế nào rồi ư?..
- ...
- Mới cách đó.. Mà con đã trưởng thành rồi. Mẹ thật xin lỗi vì đã không thể bên cạnh con.. Quan sát từng ngày con lớn.. mẹ thật xin lỗi.. Đào Nhi.. Con hãy tha thứ cho mẹ..
Trong lòng cô như rung động, tay đặt lên lưng bà. Giọng nói cô rung rung:
- M-mẹ?
Lạc Uyển cảm thấy cô chưa tin mình thì liền tách cô ta. Xoay người cô lại rồi nói:
- Có phải sau gáy của con có hình hoa đào không? Và nó chỉ xuất hiện khi con bị thương?
- Đ-đúng vậy. Sao bà biết!?
Lạc Uyển nắm tay cô, dẫn cô tới một chiếc gương bằng đồng:
- Có vẻ con không tin mẹ. Con có thể xem đoạn kí ức này.
Cô nhìn vào chiếc gương. Bên trong hiện lên một ánh sáng vàng chói mắt, cô thấy bản thân mình xuất hiện trong một khung cảnh lạ lẫm. Trong đó, cô thấy một người phụ nữ trông rất giống Lạc Uyển hình như là bà ấy bị một đám người đuổi bắt. Dường như sắp hết hi vọng thì có một chiếc xe ngựa đi qua đó, Lạc Uyển vội vã chạy tới cầu xin sự giúp đỡ. Và đã thành công thoát nạn.
Xe ngựa đi tới một ngôi làng nhỏ. Băng qua làng đến căn nhà cổ kính, bên trên có đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861154/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.