Giọng nói vừa cất lên khiến tất cả mọi người có mặt ở đó nháo nhào lên. Tên hoàng đế ngồi phía trên cao quan sát cũng đứng ngồi không yên. Đám bính lính cần thương, bao vây lấy pháp trường. Gió thổi mạnh khiến rèm nón của Lạc Uyển bay lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Bạch Tiềm Tiêu hoảng hốt:
- Lạc Uyển!? Sao nàng tới đây?
- Sao thiếp lại dám để chàng và Bạch Gia gánh thay cho loại người như thiếp được chứ!
Tên hoàng đế rời khỏi chiếc ghê, hênh hoang lên tiếng:
- Ha.. Hay lắm! Lạc Uyển!? Ta không ngờ ngươi lại dám đâm đầu vào rọ đấy. Hình như người quên mất Lạc Gia của ngươi chết thế nào rồi ư? Vậy mà ngươi lại dám cả gan liên lụy đến cả Bạch Gia cơ đây. Nhưng mà chúng lại quá ngu si, bao che cho một đứa xui xẻo, đen đủi như ngươi. Chả tiếc hi sinh mấy cái mạng chó!?
Lạc Uyển quát lớn:
- Hứa Ngô! Ngươi câm mồm đi. Cả Lạc Gia của ta chết chính là vì ngươi mà ra.
Lạc Gia: Gia tộc được cho là những người có trong mình dòng máu bất tử. Vết thương sẽ tự động lành lại trong khoảng thời gian sớm hơn dự tính. Họ còn có sức khỏe, đôi tai thính hơn người thường, mắt tinh hơn, bộ não cũng thông minh và nhanh nhạy hơn.
Vì điều đó, Hoàng Tộc Hứa Gia sợ Lạc Gia sẽ thay thế mất vị trí của mình nên đã đổi trắng thay đen, vu khống cho Lạc Gia, đem binh tới, giết sạch không chừa một ai. Nhưng may thay Lạc Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861151/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.