Tôi không biết mình đứng ở đó bao lâu, cho đến khi tôi nghe được tiếng bước chân của ai đó chậm rãi phát ra từ phía sau, một mùi hương nam tính cuốn hút nhè nhẹ phả vào không gian, tôi quay người lại nhìn theo phản xạ có điều kiện. Tôi thực sự không biết miêu tả cảm xúc của bản thân mình khi ấy như thế nào, nhưng tôi biết chắc, tròng mắt tôi mở to hết cỡ, cả người đứng đơ như pho tượng khi nhìn thấy người đàn ông ấy đang đứng cách tôi khoảng chừng 5 bước chân. 
Là Thành, chính là Thành. Nội tâm của tôi không ngừng gào thét. 
Trong bóng đêm, đôi mắt của Thành nhìn tôi chăm chú, tôi cảm giác ánh mắt ấy như quét qua toàn bộ tế bào thần kinh trên cơ thể tôi lúc này. Tôi không nhúc nhích được, cũng không biết phải mở lời như thế nào, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. 
— Sao em lại ở đây? 
Rốt cuộc, Thành không chịu được im lặng mà mở lời trước. Giọng nói trong trẻo mà dịu dàng ấy, đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe nhỉ? Tôi bỗng nhớ đến Thành của 4 năm trước. Một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, rất thông minh, tài giỏi, nhưng cũng có những khi bốc đồng, ghen tuông giống như trẻ con. Người đàn ông trước mặt tôi hiện tại, vẫn là cậu ấy… Nhưng thần thái và ánh nhìn đã khác xưa nhiều. Trong đôi mắt phảng phất sự từng trải, điềm tĩnh, thâm sâu khó nắm bắt đến mức bức cho người đối diện cảm thấy ngột ngạt. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572581/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.