Giữa màn sương mờ chùng chình, đôi chân tôi như cố định dưới bóng cây cổ thụ, đôi mắt đong đầy nước bởi cuộc chạm mặt vô tình với người xưa. Tôi cứ đứng như thế, lúc này đây tôi chẳng sợ bóng đêm, cũng không sợ người xấu… tôi chỉ cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng, tôi sợ ánh nhìn lạnh lùng cùng bước đi tuyệt tình của người đàn ông ấy. Không biết bằng cách nào tôi trở về được phòng nghỉ của khách sạn. Đối diện với tâm trạng tồi tệ như lúc này, tôi nghĩ mình nên đi tắm nước nóng. Đúng vậy, tôi cần phải đi tắm, hy vọng những suy nghĩ vẩn vơ kia có thể trôi theo làn nước mà đi mất. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi nghĩ bản thân mình sẽ phát điên lên mất. 
Phòng tắm mịt mùng hơi nước, cả người tôi ướt mèm đứng trước gương, những hơi nước bao phủ lên mặt kính khiến tôi không nhìn rõ được dung mạo hiện tại của mình. Tôi đưa tay gạt đi lớp sương đọng trên đó, ngay lập tức, một gương mặt với đôi mắt đỏ hoe hiện ra, một cơ thể không mảnh vải che đậy hiện hữu trước mắt. Hóa ra, khi không có lớp son phấn che đậy, khi không có những áo quần rườm rà, cũng không có phụ kiện trang sức nào đắp lên người… tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ đơn giản và yếu đuối đến vậy. Bàn tay tôi khẽ khàng đặt lên trước ngực mình, sau đó di chuyển xuống vùng bụng phẳng phiu… 
Tôi bỗng nhớ đến quãng thời gian tự mình phải vật lộn tranh đấu khi phải cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572579/chuong-38.html