Sau khi Thẩm Thính Miên xuất viện, cậu dường như không đụng vào điện thoại, rời xa những mối quan hệ để tránh cho bản thân lại bị tổn thương. Cậu không muốn phải nặn óc nghĩ cách đối đáp với những người đó. Với những người bỗng dưng ào ào hỏi han cậu, cậu cũng không thể nói với họ rằng cậu ổn lắm không có việc gì đâu được, cũng chẳng muốn nói câu cảm ơn gì hết. Sau này muốn tồn tại được, nguyên tắc sinh tổn tối thương chính là không cần làm vừa lòng tất cả mọi người.
Trịnh Văn Anh mỗi ngày đều sẽ khẩn trương hỏi cậu vài lần: “Bây giờ con cảm thấy thế nào?”
Nếu cậu giật giật nhẹ vành tai hay ho khan vài tiếng, Trịnh Văn Anh sẽ cuống quýt lên: “Con khó chịu ở đâu?”
Vài lời hỏi thăm này với cậu mà nói thì chẳng có ích gì cả, ngược lại còn khiến cậu tăng thêm cảm giác mình đang mắc nợ nhân thế này vậy. Cậu nói Trịnh Văn Anh: “Mẹ đừng hỏi nữa mà, con thật sự không có việc gì hết.”
Trịnh Văn Anh vẫn không an tâm, mà thật ra chẳng có bà mẹ nào có thể yên tâm khi con mình như vậy cả, bà tiếp tục nói với cậu: “Nếu con cảm thấy không ổn, chúng ta liền tiếp tục đi làm sốc điện.”
“Bác sĩ Tiết không có dặn như vậy, không cần làm nữa đâu mẹ.” Thẩm Thính Miên chầm chậm nói, cậu cố kiềm nén bản thân để không phát giận với Trịnh Văn Anh và làm giọng mình mềm mại hơn một chút, “Mẹ đừng lo lắng nữa, con thật sự không có việc gì cả.”
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tu-nhi-sinh/1019014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.