Bên ngoài trời mưa tầm tả, đồng phục của Lý Mục Trạch ướt sũng, tóc cũng bị xẹp xuống vì mưa. Hắn ôm chặt áo khoác đồng phục đứng trước cửa nhà Thẩm Thính Miên. Cậu nhìn qua mắt mèo cửa thấy hắn đang đứng bên ngoài một cách khẩn trương, không ngừng điều chỉnh bản thân. Thấy thế, tim cậu như thể có một cơn gió dịu mát thổi ngang, vẻ ngoài Lý Mục Trạch của cậu dù có thế nào cũng không hề quan trọng.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
Thẩm Thính Miên đợi một lát rồi mới mở cửa ra. Lý Mục Trạch hơi sửng sốt, nhấp môi ngại ngùng. Cả hai nhìn nhau một chút rồi lại liếc đi chỗ khác giống như hai bông hoa hồng e thẹn, không dám làm ảnh hưởng đến khung trời của nhau.
Trịnh Văn Anh bước ra, nhìn thấy hắn liền nói: “Trạch Trạch, mau vào đây đi.”
Lúc này, Lý Mục Trạch mới tiến vào, Trịnh Văn Anh kinh ngạc nói: “Này, bên ngoài trời đang mưa sao?”
Bà đưa khăn lau tóc cho Lý Mục Trạch, Thẩm Thính Miên nhận lấy: “Mẹ, tụi con vào phòng nha.”
Cậu và Lý Mục Trạch đi vào phòng của cậu, vừa đi vừa hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa?”
“Tớ ăn rồi.” Lý Mục Trạch không quá quan tâm vào không gia nhỏ hẹp ở nhà cậu, trong lòng hắn có chuyện khác cần quan tâm hơn, “Thế cậu đã ăn chưa?”
“Tớ cũng ăn rồi.” Thẩm Thính Miên đỡ vai hắn, “Cậu ngồi xuống đi.”
Thẩm Thính Miên đứng trước mặt Lý Mục Trạch, nhẹ nhàng lau tóc cho hắn. Lý Mục Trạch cũng ngoan ngoãn ngồi im, hơi cúi đầu để cho Thẩm Thính Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tu-nhi-sinh/1019013/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.