Đã qua tháng 11, chuẩn bị tốt nghiệp đến nơi nên học sinh ở cao trung Bạch Câu thiếu thốn kỳ nghỉ đến cùng cực. Toàn bộ thời gian, Lý Mục Trạch cảm thấy mình như đang bị đặt trên lưỡi dao, mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh Thẩm Thính Miên là mỗi phút mỗi giây hắn có cảm giác như được ban chút hạnh phúc cuối cùng trước khi chết. Cảm giác này trước giờ hắn chưa từng trải qua.  
Năm nay, trời trở lạnh sớm hơn, trên đường gió thổi từng đợt, vài chiếc lá vàng khô khốc rơi trên mặt đất bị gió cuốn lên, từng đám mây xám trắng trên không trung che đi sự trong xanh vốn có của bầu trời, nơi nơi đều là một màu vàng nâu đìu hiu. Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên sóng vai nhau bước trên phố. Thẩm Thính Miên đi rất chậm, Lý Mục Trạch cũng theo đó mà đi chậm với cậu. 
Hắn ngẫu nhiên liếc Thẩm Thính Miên vài lần, sợ cậu bị vấp ngã, đồng thời nói: “Bên kia có bán nhiều đồ ăn vặt ngon lắm, đến xem thử nha?” 
Lý Mục Trạch đề nghị đến khu bán đồ ăn vặt gần trường xem thử, Thẩm Thính Miên cũng đồng ý đi theo: “Đi thôi, tớ cũng muốn đến đó xem thử.” 
“Nếu cậu không muốn đi thì chúng ta đi nơi khác cũng được.” Hắn nhìn ra ý tứ của cậu, “Đi hay không đều không sao cả.” 
Thẩm Thính Miên nhìn hắn một cái rồi nói: “Mục Trạch, cậu không cần lúc nào cũng nói chuyện như vậy với tớ đâu.” 
“Về sau tớ chắc chắn sẽ không đẩy cậu ra nữa. Nếu cậu mệt mỏi, không thể chịu nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tu-nhi-sinh/1019015/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.