Mấy ngày sau đó, Uông Thư Vỹ đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng vẫn chỉ ở trong khách sạn không đi đâu cả. Từ phòng này có thể nhìn ra biển, tận hưởng làn gió thơm tho của biển, như vậy sự buồn chán cũng bớt đi đôi chút. Kể ra cũng lạ, thời tiết lúc này là mùa đông, nhưng cũng không lạnh cho lắm. Có lẽ là vị trí nằm gần xích đạo, không khí cũng ôn hòa hơn nhiều.
Cô thì không muốn đi đâu nhiều, nhưng Thuần Bình mấy ngày nay thì luôn thủ thỉ rằng sẽ dẫn cô đi chơi. Sang ngày hôm nay, còn đến tìm cô từ sớm, nói rằng sắp có lễ hội của người dân bản địa, họ đang chuẩn bị vô cùng náo nhiệt. Thuần Bình thấy cô ở một mình buồn chán, nên đã dẫn cô theo.
Thuần Bình mặc một chiếc váy hoa nhí màu vàng, đầu đột một chiếc mũ cói, chạy đến kéo lấy tay cô.
Uông Thư Vỹ buồn cười.
"Thuần Bình, chậm thôi, cô hào hứng đến vậy sao?"
Thuần Bình chân thoăn thoát.
"Đương nhiên, mỗi năm chỉ có một lần, đến ngày lễ, ở đây ban ngày họ sẽ cùng nhau nhảy múa và ăn uống, đến đêm, sẽ có bắn pháo hoa, mỗi năm tôi đều đến đây xem...."
"Mỗi năm sao?"
"Đúng vậy, mỗi năm tôi và Bắc Dương sẽ...." Đột nhiên nói đến đây, nụ cười trên môi Thuần Bình khẽ trĩu xuống.
Uông Thư Vỹ không hiểu cho lắm, buột miệng hỏi.
"Bắc Dương là ai?"
Thuần Bình cố gượng cười.
"Anh ấy...là chồng tôi."
Uông Thư Vỹ ngạc nhiên tột độ, Thuần Bình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664311/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.