Vừa về đến phòng, cô vội đi tắm rửa thay đồ, người ướt như chuột lột, lạnh run người. Trong lòng vẫn còn suy nghĩ mãi về cô gái kia. Không biết là vì lý do gì, lại cảm thấy cô ấy có thứ gì đó rất giống mình. Đồng bệnh tương liên, có lẽ giữa hai người họ thực sự là có cùng một căn bệnh.Uông Thư Vỹ nằm lên giường, trằn trọc mãi không thể ngủ được, nghĩ đến hành động của Uông Chính Thành chiều nay, bồn chồn không yên. Không biết giờ này hắn đã ngủ chưa. Có ăn tối chưa, con người bận rộn như hắn, có khi còn chưa chịu rời bàn làm việc. Cô lăn qua lăn lại, hết thở dài lại ra gần cửa sổ ngồi. Cuối cùng đến sáng, lại ngủ quên bên khung cửa sổ.
Đến gần trưa, bỗng có tiếng gõ cửa. Uông Thư Vỹ ngủ ly bì, có nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng lại không tài nào đứng dậy được, cố gắng lắm mới đi được đến cửa thì cũng đã tốn vài phút.
Sau khi mở cửa, thì đứng đó lại là một cô gái. Mà cô gái này khi nhìn thấy cô thì lại vô cùng kinh ngạc.
"Cô là Uông Thư Vỹ?"
Uông thư Vỹ vỗ vỗ trán, nhìn kỹ lại thì nhận ra người trước mặt.
"Là cô?"
Đúng vậy, trước mặt cô lúc này chính là cô gái mà ngày hôm qua cô đã cứu.
"Cô là em gái của Uông Chính Thành sao?"
Uông Thư Vỹ còn chưa hiểu chuyện gì, trên mặt còn đặt cả một dấu hỏi.
Cô gái đưa tay ra phía trước, tươi cười với cô.
"Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664315/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.