Từng lời, từng lời cứ như mũi tên sắc nhọn hướng tới Uông Bạch mà đâm. Trong lòng ông ta vốn không dễ chịu gì, những lời này có khác nào là sát muối vào miệng vết thương của ông ta. Phải, đó là sai lầm mà ông ta đã gây ra trong quá khứ, nhưng trước giờ, ông ta vẫn đinh ninh rằng đó chính là điều hiển nhiên.
"Mạc Nghiên, cậu nên biết điều một chút!!!" Người phụ nữ không chịu được nữa liền ngay lập tức chạy đến ngăn cản Mạc Nghiên.
Nhưng hắn chỉ khinh bỉ.
"Đừng lo, tôi có khốn kiếp như thế nào, cũng sẽ không động chân tay với một ông già không đáng kính như vậy."
Uông Bạch gương mặt không biểu cảm, nhưng bàn tay đã siết lại thật chặt, chặt đến nỗi khớp ngón tay đã trắng bệch.
"Vậy cậu như thế nào mới chịu để tôi đưa Uông Chính Thành đi."
Mạc Nghiên quay lưng, nhìn về phía tòa nhà. Hắn biết nếu như Uông Bạch thực sự kiên quyết, vậy thì kể cả đổ máu, cũng chưa chắc nắm chắc phần thắng trong tay. Đến nước này, phải xem rốt cuộc ông ta có cách nào khiến Uông Chính Thành có thể trở lại như trước đây hay không đã.
"Nếu như ông có thể thuyết phục được Uông Chính Thành đi theo ông, vậy thì tôi còn có thể làm gì chứ."
Uông Bạch không nói gì, suy nghĩ một lát, sau đó chỉ nhìn người phụ nữ đó một cái. Ngay lập tức, người phụ nữ di chuyển tới gần chiếc xe phía sau, ghé đầu nói gì đó với người bên trong, sau đó lại đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664250/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.