"A...." Thư Vỹ bị túm lấy tóc, một mảng da đầu đau đớn tê rần, thân thể cô yếu ớt, đến cả muốn hét lên cũng không được nữa rồi.
Đột nhiên xe xóc mạnh, một người bị ngã đè xuống chân tên đầu trọc. Hắn liền điên tiết mà đá cho người kia một phát vào mặt.
"Thứ bẩn thỉu, có tin lão tử bắn chết ngươi không!!!"
Tên còn lại ngứa mắt nhổ một bãi nước bọt xuống đường.
"Mày thôi đi, sắp đến nơi rồi, muốn để mụ Bành cằm ràm nữa hay sao."
"Bố mày sợ đếch gì mụ ta!!!"
"Mẹ nó, từ lúc nhận được người đến bây giờ, giết chết mấy người rồi, đợt này hàng khan hiếm, nếu như không đủ người, mày lấy đâu để bù vào?"
"Cũng tại đám chó này, mẹ nó quá yếu ớt, tao chỉ vung tay một cái liền lăn đùng ra chết!!!"
"Mày nên kiềm chế lại một chút đi."
Tên đầu trọc nghe vậy, cũng không dám nói gì nữa, chỉ hung hăng chửi tục một tiếng, cũng liền im lặng.
Uông Thư Vỹ nép mình lại, cố tránh cho hai tên kia nhìn thấy mình, nhưng cả cơ thể đều run rẩy, nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Sau khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trên một con tàu lớn, xung quanh tối tăm hôi thối, những người bên cạnh và kể cả cô đều bị trói, những người đó nói, cô và bọn họ đã lọt vào tay của đám buôn người rồi. Sau đó, trong đêm xảy ra một vụ cướp tàu, cuối cùng cô lại bị đám người này bắt được, chiếc tàu kia thì bị chìm, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664249/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.