Thời gian vẫn trôi đi, từng thời khắc, Uông Chính Thành đều cảm thấy như bản thân đang dần chết đi. Thân xác hắn hao mon dàn, nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng dã nhợt nhạt. Mạc Nghiên cũng không biết phải làm sao, chỉ nhìn hắn từ xa, thật lâu cũng không dám bước lại gần.
Đã hơn hai tháng trời, bọn họ lần theo những gì mà Kha Anh nói, tìm cũng đã tìm, chỉ là có thế nào vẫn không thể tìm được cô. Uông Chính Thành bệnh cũ tái phát, vết thương ở tòa thành lâu năm đó như lấy đi của hắn nửa cái mạng, lần này, Uông Thư Vỹ cũng coi như đã đem cái nửa còn lại đi mất, chút hơi tàn này của Uông Chính Thành, chỉ sợ là sẽ chẳng bao lâu nữa là sẽ biến mất.
Uông Tịnh Lam cũng không biết phải làm sao, cơ thể của người đàn ông này vốn đã suy kiệt, giờ đây, sự sống đối với hắn quá mức xa sỉ. Thâm tâm đau đớn vì môt người, vết thương lòng sẽ còn đau đớn hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Mạc Nghiên trong lòng ngổn ngang, cuối cùng lại quay lưng đi, hắn không dám đối mặt với một Uông Chính Thành như thế, bởi vì những lời mà Uông Chính Thành muốn nghe, hắn lại không có cách nào nói ra.
_____________________
Những ngày tiếp sau đó, đối với Uông Chính Thành chính là địa ngục tối tăm, sống không bằng chết. Người của hắn sau bao ngày điều tra, cuối cùng cũng đã tìm thấy Uông Thư Vỹ, nhưng lúc này, cô chỉ còn là một cái xác trơ xương nằm giữa lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664251/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.