Cuối cùng cũng đến ngày lên toà. Nam Trấn Ảnh và Bắc Gia cho người đến đón Thư Vỹ. Gặp mặt trước toà án quân sự. Những gì hiện ra trước mắt thực sự khiến cho cô choáng ngợp. Người của quân đội xếp hai hàng dài, một chiếc xe thùng xanh đen đi tới. Sau đó mấy người đàn ông tay còng số tám bị đưa đi, khi lướt qua, ánh mắt bọn chúng hung tợn đến rợn người. Cô nhận ra, một trong số đó là tên cặn bã đã bắt cô đến hòn đảo đó. Nhất thời chân tay run rẩy.
"Không sao, đừng sợ..." Lúc này Nam Trấn Ảnh vỗ vai cô.
Uông Thư Vỹ ngước lên, thấy người đàn ông mặc quân phục trước mắt giống như mặt trời, bàn tay toả ra hơi ấm, và ánh mắt đó, giống như khiến cho người ta trở nên bình tâm hơn, trấn tĩnh hơn.
Cô gật đầu.
"Tôi không sao...."
Mặc dù cô nói vậy, nhưng hắn biết, một cô gái nhỏ bé như cô, trải qua những chuyện đáng sợ, có thế nào, cũng sẽ không thể không sợ.
Bắc Gia đi tới, thấy Nam Trấn Ảnh liền gật đầu một cái, sau đó nói với Thư Vỹ.
"Lát nữa, cô chỉ cần nói những gì cô biết, sau đó, tất cả cứ để chúng tôi lo. Cô yên tâm, có tôi ở đây, cô không cần phải e sợ điều gì cả, cô làm được chứ?"
Uông Thư Vỹ nhìn Nam Trấn Ảnh một cái, cắn răng gật đầu.
Bắc Gia thấy vậy mới yên tâm mà thở phào. Cúi xuống nhìn đồng hồ.
"Được rồi, đến giờ rồi, chúng ta đi vào thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664231/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.