Ánh mắt Uông Chính Thành lúc này hơi dao động.
"Các người không tìm được thứ nghiệt chủng kia. Muốn tống nó đi, định diễn kịch chắc!!"
Uông Hựu Dương bị gãy một chân, tay thì đang bó bột ngồi trên xe lăn lên tiếng.
"Hựu Dương, đừng nhốn nháo!"
Uông phu nhân liếc con trai mình một cái. Lần trước không biết cậu ta làm cái trò gì, sau khi bà nhận được điện thoại đi tới bệnh viện thì thấy cậu ta hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều là thương tích. Nếu không phải cái chân kia bị gãy, lúc này cậu ta cũng không thèm mà ngồi yên một chỗ.
"Con khốn đó chết rồi, hai người cũng không buông tha cho nó sao?"
"Mày nói cái gì!!!!" Uông Lâm tức giận.
Uông Hựu Dương vẻ mặt cao ngạo, bất cần đời.
"Tôi nói là các người đến cả một người đã chết cũng không tha, lúc nó còn sống, các người đã bán nó một lần, cả khi chết rồi, vẫn muốn vớt xác nó lên mà dày vò sao!!!"
Nghe được lời này, không ai để ý, bàn tay của Uông Chính Thành đã nắm nghiền lại đến trắng bệch khớp xương.
Bốp một tiếng, trên mặt Uông Hựu Dương đã in một bàn tay.
Giang Nguyệt vội ngăn cản Uông Lâm.
"Đừng, Uông Lâm." Sau đó liền quay sang quát Uông Hựu Dương.
"Con có thôi ngay đi không!!!"
Uông Lâm đã tức đến nỗi mặt mày đỏ cáu.
"Bà tránh ra, tôi phải đánh cho tên hỗn chướng này gãy nốt cái chân còn lại, thứ sấc xược!!!"
Uông Hựu Dương một bên má đau đớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664229/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.