Sau khi lấy thuốc xong, Uông Thư Vỹ và Bắc Gia đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt thì không tránh khỏi hoảng hốt.
Lúc này, bóng dáng Nam Trấn Ảnh ôm đứa bé xuất hiện. Uông Thư Vỹ liền vội vàng chạy tới ôm lấy bé con.
Bắc Gia bước chân lổm chổm tránh né những chiếc ghế ngổn ngang dưới đất, ngước mắt hỏi Nam Trấn Ảnh.
“Dưới này có chuyện gì mà náo loạn như vậy? Không phải có khủng bố đấy chứ?”
“Không có gì, có một chút chuyện ngoài ý muốn, giải quyết xong rồi.”
Bắc Gia nhìn ra chiếc xe cảnh sát đang inh ỏi phía ngoài, bọn họ còn đang áp giải một tên phạm nhân lên xe, trong lòng Bắc Gia không khỏi kinh hãi một phen. Thực ra cũng đã đoán ra được một vài phần.
Uông Thư Vỹ lo lắng xoa xoa mặt đứa bé, Nam Trấn Ảnh liền trấn an cô.
“Không có gì phải lo lắng, đứa bé chỉ là thiếu sữa, uống sữa ngoài không hợp, trẻ con hệ miễn dịch thấp, dễ nhiễm bệnh.”
Thư Vỹ cúi nhìn bé con trong lòng, ruột như thắt lại, cô có lỗi với Nhạc Ca, đã hứa là sẽ chăm sóc cho bé con thật tốt. Nhưng từ trước đến giờ, cô chưa từng chu toàn một lần. Cô áp má vào khuôn mặt ngây thơ của bé con, ánh mắt nóng rẫy run rẩy.
“Bé con…cô xin lỗi đã không chăm sóc tốt cho con…”
Bắc Gia thấy cảnh này, cảm thấy có chút không đành lòng, nhíu mày nói.
“Cô đừng tự trách, thật ra tôi là người ngoài, nhìn vào cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664232/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.