Trước hiệu thuốc, Uông Hựu Dương ngồi ở vệ đường, bộ đồng phục giao hàng nhăn nhúm dính bẩn xộc xệch, Thư Vỹ vừa mua một túi thuốc đi ra. Nam Trân Tâm ngồi bên quán cà phê đợi Thư Vỹ, chốc chốc lại ngó ra bên ngoài, nhìn Uông Hựu Dương với ánh mắt tò mò.
Thư Vỹ ngồi xuống bên cạnh hắn, cô cố tưởng tượng, xong cũng không thể hình dung ra đây là Uông Hựu Dương. Ngày trước hắn như thế nào.
Đầu tóc vàng hoe, da trắng, người cao lớn, ăn mặc bảnh bao. Còn lúc này, mái tóc đen loà xoà, quần áo không rách rưới mà đã cũ sờn. Da dẻ đen nhẻm, có thêm không ít sẹo.
Cô hơi do dự, sau cùng, vẫn đưa tay vén một chút tóc trên trán hắn, lộ ra một vết thương mới đang chảy máu, bên cạnh còn là một vết sẹo cũ đã lành.
Hắn ngượng ngùng đẩy tay cô ra.
Ngày trước, có ép cô cũng không dám lại gần hắn.
Thư Vỹ nhìn Uông Hựu Dương, mặc dù bộ dạng có thay đổi, nhưng mà tính cách này, là hắn không sai. Cô không tự chủ được mà rơi nước mắt, miệng mếu máo.
''Anh hai, sao anh lại ở đây, anh như thế này, nếu như cha mẹ biết được, chắc chắn sẽ không tha cho anh...''
Uông Hựu Dương nghe lời cảnh cáo quen thuộc mà hắn vẫn thường nghe, sự bình tĩnh trước giờ giả trang có được cũng dần lung lay. Cô còn sống, vẫn còn tồn tại trên đời này, thực ra, hắn cũng không có nhìn nhầm gì cả.
''Có đau không?'' Cô hỏi.
Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664221/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.