Điện thoại trong túi rung lên, Uông Chính Thành không để ý, phải đến lần thứ hai, hắn mới chậm rãi rút điện thoại ra, xem đến màn hình. Trên đó hiện ra hai chữ Sinh Thần.
Hắn bấm nghe máy. Bên kia truyền đến là tiếng non nớt của trẻ nhỏ.
''Ba ơi!!"
Uông Chính Thành ánh mắt dịu lại. Giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
''Có chuyện gì vậy bé con.''
''Ba ơi, mẹ đã khỏe lại rồi, bà ngoại nói con có thể đến thăm mẹ.''
''Ừm.'' Hắn chỉ đáp một tiếng.
Sinh Thần có chút buồn bã.
''Ba không cùng đi với con sao?''
Uông Chính Thành bỗng im lặng. Một khắc, hắn mới ôn nhu trả lời cậu bé.
''Sinh Thần...bà ngoại đi cùng con là được rồi...ba có việc bận, xin lỗi con.''
Sinh Thần hiểu, cậu biết, mẹ không thích ba, nếu như mẹ thấy ba, sẽ chửi mắng ba, thế nên dù cho có chút buồn, cậu cũng sẽ tỏ ra là mình không quan tâm.
''Ba, không sao đâu, con sẽ theo bà ngoại đến thăm mẹ.''
Uông Chính Thành cười.
''Ừm, đừng nghịch ngợm nhé.''
''Vâng ba.''
Điện thoại tắt, Uông Chính Thành suy nghĩ gì đó, thẫn thờ một lát, Hạ thụy Lan sau cuộc phẫu thuật bệnh tình đã được chữa khỏi, giờ đây, có thể được xem như là một người bình thường rồi. Cũng phải thôi, có thêm một quả thận của Thư Vỹ, đương nhiên là.....
Bàn tay của Uông Chính Thành co lại, sau đó nắm nghiền nổi lên gân xanh.
Ngày hôm đó, Thư Vỹ trên người đầy máu nằm trên giường bệnh, mỗi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664219/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.