Thế là cuối cùng, Uông Thư Vỹ bị giữ lại.
Phòng của Thư Vỹ là căn phòng trước kia cô đã từng ở. Sau khi cô dọn ra ngoài, căn phòng này vẫn được dọn dẹp thường xuyên.
Tắm rửa xong, cô cùng Nam Trân Tâm dùng bữa. Thím Trần nấu hai bát cháo bồ câu bổ dưỡng, đem ra cho hai người.
Thư Vỹ cùng Trân Tâm nhìn thịt bồ câu đầy ự trong bát. Sau đó lại nhìn nhau mà bật cười.
Thím Trần trách nhẹ.
"Hai người phải ăn hết đấy. Ta hầm hết cả một buổi, chắc chắn ngon."
Hai người cười, lại đồng thanh dạ một tiếng.
Thím Trần cười cười, sau đó ôm đứa bé ngồi nhìn hai người ăn. Ánh mắt bà trìu mến, đặt lên người Thư Vỹ, sự thương xót như ăn sâu vào tâm can bà. Còn Nam Trân Tâm, bà đau lòng, có thế nào cũng không nỡ.
Đêm, Chi quang ngủ với thím Trần.
Uông Thư Vỹ không ngủ được, đang định ngồi dậy, cửa phòng lại có tiếng gõ cửa.
"Thư Vỹ....cô còn thức không...."
Giọng của Nam Trân Tâm the thé.
Cô ra ngoài mở cửa.
"Vẫn chưa....cô tìm tôi có chuyện gì sao??"
Nam Trân Tâm cười ngượng ngùng. Giơ lên ly rượu vang.
"Tôi không ngủ được, uống một ly không."
Thư Vỹ gật đầu.
"Tôi uống trà."
______________
Hoa viên.
Hai người cùng ngồi trên băng ghế trời đêm mát mẻ, hương hoa hồng thoang thoảng, gió thổi rì rào trên tán lá. Không khí dễ chịu vô cùng.
"Tôi sắp kết hôn rồi." Nam Trân Tâm đột nhiên nói.
Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664223/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.