Trên đời này... vì sao đã yêu lại còn sinh hận, vì sao đã yêu lại còn có thể sinh ra dày vò. Nếu như đã yêu...thì làm sao có thể buông bỏ, phải, chính vì thế, kẻ khắp thiên hạ này, phàm đã yêu, chính là khổ. Thư Vỹ vẫn còn nhớ ngày trước, Mạc Khởi đọc Tâm Sinh, trong sách có một câu mà hắn vẫn thường hay nhắc đi nhắc lại với cô thế này. "Quá khứ đã trải qua, so với hiện tại chẳng có ảnh hưởng, cũng không có quyền lực. Chỉ có thâm tâm vốn dĩ không muốn buông, cố giữ lấy thành giềng xích cho chính mình.''
Thư Vỹ cho là phải, xong cũng không phải. Nhưng nếu như quá khứ kia đối với hiện tại có thể không liên quan gì thì hay biết mấy, để cô đối với người kia, một chút ký ức cũng không còn, sẽ bớt đau đớn đi bao nhiêu.
Đứng bên vệ đường, xe cộ chạy qua thật là nhanh, dòng người hối hả. Một giọt nước trong suốt rơi lên mi mắt lạnh buốt. Thư Vỹ cảm thấy có chút nực cười, những lúc thế này, lại phải có một cơn mưa mới được hay sao. Cô không tránh mưa, trái lại cảm thấy những giọt mưa này giống như có thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, gột rửa đi nước mắt đáng hận trên khuôn mặt mình.
Cho đến khi một lực níu lấy bàn tay cô. Thư Vỹ ngoảnh lại, đã thấy được người đàn ông đó. Hai người nhìn nhau, ánh mắt hắn dường như cũng đã đỏ lên, hàng mi dài đen nhánh đẹp đến lạ thường, những giọt nước còn đọng trên đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664185/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.