Ngày chủ nhật cuối tuần, ngoài trời không nắng cũng chẳng mưa, vẫn giữ khư khư bộ dạng âm u khó chiều ấy, gió có chút lạnh, mùi hanh khô của cỏ cuốn theo gió phẳng phất khắp không gian. Thư Vỹ không cần phải đi làm, vì đêm qua không ngủ được, lại gần sáng mới hợp mắt, thế nên sáng nay mới ngủ lâu một chút, gần trưa thức dậy. Vừa bước xuống cầu thang đã thấy Nhạc Ca đang cho hai đứa trẻ uống sữa.
''Đêm qua không ngủ được sao?'' Hai quầng thâm dưới mắt thư Vỹ lộ rõ đến nỗi Nhạc Ca vừa nhìn đã nhận ra.
Thư Vỹ rót lấy ly nước, đi tới nựng má bé con.
''Tối qua em uống trà, chắc tại vậy mà mất ngủ.''
''Em ấy à, nên bỏ những thói quen ấy đi, ai lại đi uống trà vào ban đêm chứ. Mau ăn sáng đi, chị đã để phần cho hai đứa rồi.''
"Chị tốt nhất!"
Nhạc Ca liếc cô. "Quỷ dẻo miệng!"
Thư Vỹ chỉ cười cho qua, sau đó đi đến quầy bếp, nồi cháo yến thơm lừng. Cô nếm thử một miếng, ngọt thanh vô cùng. Lại ngó lên trên lầu, cảm thấy lạ lạ.
''Trân Tâm vẫn chưa dậy sao chị? Thường ngày cô ấy vẫn dậy sớm mà."
Nhạc Ca lắc đầu.
''Không biết, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy con bé xuống."
Thư Vỹ nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chắc mệt quá nên vẫn còn ngủ đây mà. Nhưng mà ngó quanh cũng không thấy bóng dáng Nam Trấn Ảnh, bình thường giờ này phải quấn hai đứa trẻ lắm chứ nhỉ.
"Anh hai lại đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664186/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.