Quả nhiên, không được mấy ngày đã truyền đến tin Thiên Hậu bị phế, bị cầm tù ở Dao Trì. Tuệ Hòa cũng được Nhuận Ngọc bí mật đón ra ngoài.
Tới đón Tuệ Hòa là một tiên quan áo xanh lạ mặt, nhất cử nhất động đều vô cùng văn nhã có lễ nghĩa, không có chút sai lầm nào. Tuệ Hòa nghi hoặc nhìn thêm mấy lần, nói thầm một câu: "Sao lại cảm thấy quen mắt như thế chứ?"
Nàng yếu ớt tới mức đi không nổi, tiểu ca ca áo xanh cong lưng, ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, nghe được lời này của nàng, không khỏi khẽ cười thành tiếng.
Trong đầu Tuệ Hòa đột nhiên lóe sáng, nói nhỏ vào tai chàng: "Nhuận Ngọc?"
Tiểu ca ca áo xanh thong dong, hơi hơi mỉm cười, duỗi ngón tay thon dài ấn lên đôi môi đỏ mọng của Tuệ Hòa, bế nàng đi trong ánh nắng xán lạn, đi nhanh ra ngoài điện, tựa như đi về tương lai của họ.
Tới tận khi hai người về tẩm cung của Tuệ Hòa ở Dực Miểu Châu, vẫy cho người hầu lui hết, Nhuận Ngọc mới hồi phục dáng vẻ của chàng.
Ngón tay thon dài tùy tiện đảo cái thìa, đến khi thuốc trong chén sắp lạnh mới đút cho Tuệ Hòa.
Tuệ Hòa nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường: "Thiên Hậu bị phế là do chàng?"
Nhuận Ngọc bình tĩnh, cái thìa đưa đến trước mặt Tuệ Hòa cũng không hề rung lắc. Sau khi Tuệ Hòa uống hết một thìa chàng mới mở miệng: "Tâm can bảo bối của bà làm chuyện xấu, bà muốn giết Cẩm Mịch là phụ đế cùng thuỷ thần tận mắt nhìn thấy, cũng chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-mat-dong-nhan-nhuan-ngoc-tue-hoa/1249589/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.