Tuệ Hòa rơi vào một không gian kỳ lạ, trong màn đêm đen vô tận sáng rực lên ánh đỏ, xung quanh có những con quỷ nhỏ cười khặc khặc quái dị bay qua, trong mắt lộ ra sự độc ác, thèm thuồng nhìn nàng. Bất chợt, bên tai nàng vang lên âm thanh thì thầm, giọng điệu thân mật, lời nói tràn ngập thương xót và nhung nhớ, ảo giác thật thật giả giả tầng tầng lớp lớp đan xen trước mắt nàng, tựa như một giấc mộng không thể tỉnh lại, nửa thật nửa giả.
Nàng bị một đám quỷ nhỏ lôi đi, khoảnh khắc nửa chân bước vào Vong Xuyên, bên tai bỗng nhiên nghe được một tiếng gọi: "Tuệ Hòa!"
Có tiếng thở dài nhẹ nhõm, dường như tình yêu sâu sắc và sự nhung nhớ lớn như thiên hà vây xung quanh Tuệ Hòa, vô cùng ấm áp, khiến nàng trở thành vật lóa mắt nhất dưới Cửu U.
Tuệ Hòa thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc nàng: "Không, ta sẽ không đi cùng các ngươi, có người đang đợi ta về nhà, ta phải về nhà."
Nàng chưa bao giờ có ý niệm mạnh mẽ như thế, trái tim nóng bỏng đập mạnh tới nỗi tưởng như đã nhảy ra khỏi lồng ngực, gió dường như đang đưa nàng qua núi Cửu Châu.
Ta phải về nhà, có người đang đợi ta về nhà, người kia rất đau lòng, ta nhìn thấy nước mắt chàng rơi xuống cùng tiếng thở dài, hóa thành cát bụi 3000 dặm.
Nam nhân ấy là ai vậy?
*******
Tuệ Hòa sợ hãi tới nỗi ngồi bật dậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Nàng lung tung lau đem cái trán, chung quanh chung quanh, như cũ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-mat-dong-nhan-nhuan-ngoc-tue-hoa/1249590/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.