Chương trước
Chương sau
Khi Tuệ Hòa tỉnh lại lần nữa đã thấy bản thân ở một tòa cung điện xa lạ lại quen thuộc. Tòa cung điện yên tĩnh này thiết kế theo phong cách của Thiên giới phong cách, chạm trổ rường cột, long hành ốc dã. Nàng chắc chắn mình đang ở Thiên giới, nhưng nơi này rốt cuộc là nơi nào? Nàng chưa từng biết Thiên giới còn có một nơi như vậy.
Tuệ Hòa thử điều động linh khí trong cơ thể, đột nhiên cảm thấy ngực có một cơn đau âm ỉ. Tuệ Hòa cảm thấy bản thân như bị một thanh kiếm xuyên qua, sắc mặt nàng trắng bệch, đau đến mức gập người, rất lâu sau mới đỡ một chút.
Sát khí hương tro quả nhiên danh bất hư truyền, hiện giờ nàng thân đầy linh lực cũng không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị nhốt tại cung điện nhỏ không ai biết tên này.
Tuệ Hòa thất vọng mà mệt mỏi nhắm mắt lại. Mấy ngàn năm này dì Đồ Diêu tựa như trúng tà, ai khuyên can cũng nghe không vào, một lòng một dạ nhìn chằm chằm Thiên Đế và Húc Phượng, cách chục năm lại muốn hành chết Nhuận Ngọc.
Chỉ là đối thủ và những người bên chàng còn cao tay hơn, đấu được mấy hiệp, Thiên Hậu không những không thể hành chết Nhuận Ngọc mà ngược lại còn cho chúng tiên Thiên giới thêm chút truyện trà dư tửu hậu.
[ Nghi Phi: Mấy truyện trà dư tửu hậu là mấy chuyện phiếm nói khi uống trà với khi uống rượu ấy, mấy thứ bát quái,...:v ]
Chấp niệm quá sâu, gần như thành ma.
Dì a, dì, vì sao người không chịu nghe lời khuyên của ta? Trong mắt người, cho dù ta có được những thành tựu lớn đến thế nào, cho dù ta có tu luyện được những thuật pháp lợi hại đến đâu thì ta cũng chỉ xứng làm hòn đá kê chân cho Húc Phượng, giúp huynh ấy trở thành Thiên Đế.
Ta cũng sẽ đau, sẽ khóc, sẽ cười, ta cũng là một người sống sờ sờ, một người có máu có thịt!
Mẹ con hai người, người và Húc Phượng, có từng thật sự nhìn nhận ta như một con người?
"Tuệ Hòa, con gả cho Húc Phượng rồi thì sẽ trở thành Thiên Hậu đứng trên trăm triệu người, đến lúc đó toàn Thiên giới đều phải phủ phục dưới chân con."
"Chỉ cần con gật đầu, người dì sẽ cầu xin bệ hạ một thánh chỉ ban hôn. Đứa nhỏ này, sao vẫn còn quỳ, không phải chính miệng con thừa nhận thích Húc Phượng sao?"
Tuệ Hòa thẳng sống lưng quỳ trên mặt đất: "Tuệ Hòa thời niên thiếu không biết đã lầm tưởng tình thân là tình yêu, mong rằng nương nương thứ tội. Tuệ Hòa đã từng thề trước ba tầng trời rằng chưa được ma đạo thì vĩnh viễn không lập gia đình. Mong rằng nương nương hiểu cho, Tuệ Hòa nguyện ý vì bệ hạ và nương nương vĩnh viễn trấn thủ cổng trời."
Thiên Hậu thấy vừa đấm vừa xoa không có hiệu quả thì xé luôn lớp mặt nạ ôn nhu cuối cùng: "Tuệ Hòa, con gả thì gả, không gả thì gả, cả đời này, con chỉ có thể gả cho Húc Phượng."
"Người đâu, đưa Tuệ Hòa công chúa trở về điện nghỉ tạm, không có lệnh của ta không ai được phép đến gần nàng."
Hai tiên nhân nhận lệnh định tới bắt Tuệ Hòa, nàng lạnh lùng nhìn lướt qua, tay bắt chéo, đang định làm một pháp quyết, muốn động thủ, ngực đột nhiên lại đau nhói, một chút linh khí cũng không có.
Trán Tuệ Hòa đầy mồ hôi, nàng ôm ngực ngã ngồi xuống, nhìn chén rượu trước mắt: "Dì, trong rượu này trộn lẫn sát khí hương tro?"
******
Hai cái tiên nga bưng thức ăn đến, vờ như cung kính nhưng thật ra lại chẳng có chút cảm tình nào: "Tuệ Hòa công chúa, Thiên Hậu nương nương đã xin thánh chỉ của bệ hạ rồi, sau khi Đại điện hạ thành hôn sẽ đến người và Nhị điện hạ. Trước lúc đó, người vẫn phải ngồi ngốc ở chỗ này đợi bị gả đi."
"Người đã 5 ngày không ăn uống, còn náo loạn như vậy người sẽ tự chết đói đấy."
"Không có ai đến cứu người đâu, công chúa. Người vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời chút đi, tránh cho người lại chịu khổ."
Tuệ Hòa khinh miệt ngẩng đầu, liếc nhìn bọn họ một cái, cười nhạo một tiếng. Tiếng cười rất nhẹ lại mang theo mấy phần bất khuất, ở trong không gian không lớn vang rất rõ: "Ta đói chết cũng sẽ không ăn một hạt gạo nào của Thiên Hậu."
Sắc môi tái nhợt và mái tóc xõa tung cũng không thể làm suy yếu khí thế của nàng. Cho dù đang chịu cảnh tù tội thì Tuệ Hòa vẫn ngẩng đầu cao quý như cũ, tựa như nàng là quốc vương cao cao tại thượng, mà cái giường nửa cũ nửa mới dưới thân chính là vương tọa của nàng.
Đã 5 ngày rồi, bức màn vừa dày vừa nặng và pháp trận khóa kín thời gian, trừ thời gian các tiên nga đến đưa cơm ra thì nơi này luôn cô tịch như đã chết.
Tuệ Hòa không biết nàng còn có thể kiên trì mấy ngày nữa. Trên cửa điện có khắc kết giới ngũ lôi trận pháp, nàng đi không ra; ngày ngày trộn lẫn sát khí hương tro vào thức ăn, thậm chí là huân hương trong điện. Mỗi lần nàng thở, không khí xung quanh sẽ không ngừng làm suy yếu linh lực của nàng.
Long tước cao quý bị xiềng xích trói ở lao tù âm u, dẫu cho độc trùng gặm nhấm máu thịt, dẫu cho lưỡi hái của tử thần treo cao trên đầu thì nàng vẫn cố chấp ngẩng cao đầu. Nàng thà rằng nghển cổ chịu khổ cũng sẽ không chịu khuất phục nửa phần.
Tuệ Hòa không nghĩ sẽ có ai tới cứu nàng. Nàng không có bạn bè, hàng năm nàng đều chinh chiến bên ngoài, tính tình lại mạnh mẽ, ở trong quân ngũ còn chèn ép vô số thiên tướng. Thần tiên nhu nhu nhược nhược trên Thiên giới này càng không thích nàng, nàng từng nghe đã có người gọi nàng là bà cô độc ác, là Mẫu Dạ Xoa.
Mấy vạn năm qua, nàng vẫn luôn một mình, không có ai quan tâm tung tích của nàng, sẽ không có ai tới cứu nàng. Ngưng một chút, cho dù có người biết nàng bị Thiên hậu cầm tù ở chỗ này thì cũng sẽ có ai dám chịu nguy hiểm, thậm chí bỏ mạng, đắc tội Thiên Hậu quyền thế ngập trời?
Tuệ Hòa cười tự giễu, lúc này chỉ sợ nàng chết ở đây cũng không có ai biết.
Tuệ Hòa không thể tránh được cái chết, nàng càng ngày càng yếu đi, cho đến tận ngày dầu hết đèn tắt hôm ấy.
Đầu váng mắt hoa đến mức cây đèn trước mắt cũng biến thành hai cái.
Tuệ Hòa cảm thấy nếu còn tiếp tục như thế, nàng không chết đói ở đây thì cũng bị ép đến điên rồi.
Cho dù chết cũng tuyệt không ăn xin đồ của Thiên Hậu, ta chết cũng không cần gả cho Húc Phượng!
Nếu tổ sư của ba tầng trời phù hộ, nếu ta có thể sống sót ra khỏi đây, nàng chắc chắn sẽ tự tay đâm kẻ thù, báo thù rửa hận.
*****
"Tuệ Hòa, Tuệ Hòa, nàng ở bên trong à?"
Ngoài cửa phát ra âm thanh quen thuộc, Tuệ Hòa vui đến mức muốn khóc: "Nhuận Ngọc!"
Nàng vội vã đứng lên, lại bởi vì quá yếu ớt mà chao đảo, sau mấy lần giãy giụa, té ngã lộn nhào, rốt cuộc nàng cũng đến được trước cửa điện.
Cửa mở trong nháy mắt, lộ ra một góc áo trắng, xương cốt tựa gió, đạp trăng mà tới,Nhuận Ngọc tuy gầy đi rất nhiều nhưng phong thái của chàng lại càng mạnh mẽ hơn trước.
"Nhuận Ngọc," nước đong đầy trong đôi mắt đẹp đẽ của Tuệ Hòa, nàng vui đến phát khóc, mừng rỡ vươn tay, muốn ôm nam nhân trước mặt nhưng lại bị ngũ lôi trận pháp trên cửa đánh cho bật lại.
Sắc mặt Nhuận Ngọc thay đổi: "Tuệ Hòa!"
Chàng tất nhiên cũng nhận ra đây là một nơi dùng để cầm tù Tuệ Hòa: "Đừng tới gần cánh cửa này. Trước hết nói cho ta những chuyện đã xảy ra đã, ta tính toán để cứu nàng ra!"
Nhuận Ngọc nghĩ trăm lần cũng không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Thiên Hậu làm chuyện cả thiên hạ không đồng tình - cầm tù Tuệ Hòa, thân là tộc trưởng Điểu tộc.
Chàng nghe Tuệ Hòa nói xong không nhịn được mà bật cười. Chàng sắp cưới trưởng nữ thuỷ thần, chẳng khác nào nạp tất cả các thế lực của thủy tộc vào dưới trướng. Thiên Hậu sợ con bà không có lợi, lại muốn gây áp lực lên chàng nên mới chú ý đến Tuệ Hòa.
Làm hại nàng gặp trận tai bay vạ gió này.
Nhuận Ngọc ngồi xổm xuống, ngang bằng với Tuệ Hòa: "Nàng cứ việc yên tâm, đừng tự làm mình bị thương. Tất thảy đều đã có ta ở đây, ta sẽ mau chóng nghĩ cách cứu nàng ra ngoài."
Tuệ Hòa gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc này nàng mới chú ý, hôm nay Nhuận Ngọc dường như có gì đó khác những ngày thường. Tuệ Hòa kinh hãi: "Hồn phách rời thể, thần hồn tùy tiện rời đi thân thể, một khi gặp phải sai lầm chàng sẽ mất mạng, chàng thân là hoàng tử, sao có thể làm loạn như thế!"
Nhuận Ngọc cười khẽ hai tiếng, mi mắt cong cong: "Tiểu công chúa lo lắng cho ta à? Trong lòng Nhuận Ngọc hiểu rõ, sẽ không gây trở ngại gì."
Chàng cười, khoé mắt lông mày cũng không giấu nổi sầu bi, Tuệ Hòa nhìn ra được.
Tuệ Hòa lại thấy quần áo Nhuận Ngọc phá lệ thuần trắng, nhớ nhớ một chút, xem ra lúc này Nhuận Ngọc đang giữ đạo hiếu vì mẫu thân. Thiên Đế lệnh cho Nhuận Ngọc đóng cửa cấm túc ba tháng, chàng tất nhiên là không thể bước ra khỏi Toàn Cơ cung nửa bước, nếu không sẽ là kháng chỉ, đại bất kính.
Rõ ràng chính chàng cũng đã rất khó khăn lại vẫn chịu mạo hiểm tới tìm ta, nghĩ đến đây, trong lòng Tuệ Hòa cảm thấy rất ấm áp. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Đại điện hạ, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương mà bảo trọng. Nếu mẹ chàng còn trên đời, bà nhất định cũng hy vọng chàng có thể sống vui vẻ như ý."
Nhuận Ngọc quay lại đầu, dưới ánh sáng mờ mờ, mái tóc dài của Tuệ Hòa tóc dài không được buộc lên, khuôn mặt tái nhợt, tựa như chỉ một cơn gió đã có thể thổi nàng bay đi. Trong đôi mắt đẹp đẽ kia ánh lên những mảnh sao, kiên định mà ấm áp. Nàng đứng phía sau chàng, chẳng khác nào một mặt trời nhỏ chiếu sáng đường về nhà của chàng.
Những cảm xúc khác thường tràn ngập trong lòng Nhuận Ngọc, khóe mắt chàng đỏ lên. Rõ ràng bản thân nàng đã không chịu đựng nổi còn chạy tới an ủi chàng. Tựa như rất lâu trước đây, có con chim non mất đi người thân chạy đến Thiên giới, chỗ đứng của mình còn không vững đã hung ác lại kiêu ngạo bảo vệ chàng dưới cánh chim của mình.
Đây là long tước của ta! Nhuận Ngọc nghĩ thầm, là khuôn mặt kiêu ngạo của ta; là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi dũng khí và sức mạnh của ta; là dũng khí sống sót, cũng là hy vọng chống đỡ cho ta.
Không ai có thể thương tổn nàng, không ai có thể cướp nàng khỏi tay ta.
Thí ngô mẫu, đoạt ngô ái, cường bá ngô thê, thù này hận này, không đội trời chung.
[ Nghi Phi: "Thí ngô mẫu, đoạt ngô ái, cường bá ngô thê" là giết mẹ, tước đoạt đi tình yêu và hành hạ vợ ]
Trước nay mẹ con các người luôn quyết định cho ta cái gì, để lại cái gì lấy đi cái gì, từ hôm nay trở đi, ta muốn tự quyết định vận mệnh của mình!
Tác giả có lời muốn nói: Chương này tuy rằng hai người đều tương đối thảm nhưng ta lại đột nhiên thực thích loại cảm giác này. Phía sau là núi sâu vạn trượng, khắp thiên hạ đã không còn đường trốn, rõ ràng hai người đều rất khó khăn nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp với đối phương, tựa như một đôi chim chóc trong trời đông giá rét, ôm nhau, sưởi ấm lẫn nhau, rất ôn nhu, có cảm giác của những năm tháng bình yên.
Ta thử xem xem, buổi tối có thể thêm một chương hay không, xoa xoa đầu yêu các nàng nha ~(,,??ω?)ノ "(?っω?`.)
[ Nghi Phi: Ta cũng thích cảm giác đó, tình yêu đích thực đáng trân quý
Chương 11, 2278 chữ ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.