Hạ Thụy mơ thấy ác mộng mà tỉnh lại.
Trong mơ, hắn thấy một thiếu niên với chiếc áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu tươi, thiếu niên ôm trong tay một bó hướng dương, mỉm cười vẫy tay với hắn. Sâu trong đôi mắt của thiếu niên ấy vậy mà lại chứa đựng nhiều sự bi thương tuyệt vọng đến thế. Hắn nhìn thấy trên cổ tay của thiếu niên chằng chịt những vết cắt xấu xí. Cánh môi nhợt nhạt của thiếu niên khẽ mấp máy, thanh âm khản đặc:
"Hạ Thụy của em, vĩnh biệt."
Hắn muốn vươn tay chạm vào thiếu niên đó, chỉ là, ngay khi ngón tay hắn đụng vào thân ảnh của thiếu niên, thiếu niên ấy liền tan biến vào hư vô.
Đầu Hạ Thụy có chút đau, không hiểu sao, hắn lại chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt của thiếu niên trong mơ đó.
Hạ Thụy nhìn quần áo trên người mình, hắn còn nhớ, sau khi về nhà hắn đến thay đồ cũng không thay, vì sao quần áo trên người lại khác ngày hôm qua?
Hắn cũng không xoắn xuýt vấn đề này quá nhiều. Có lẽ là dì giúp việc thay giúp hắn cũng nên.
-
Ngày thứ 10 sau khi tôi chết, tôi đang quanh quẩn ở trong phòng bếp cùng dì giúp việc. Dì giúp việc tận tâm lắm, dì ấy mới làm được vài tuần mà đã biết được Hạ Thụy của tôi không ăn được những gì và ăn được những gì.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên lầu đi xuống, biết chắc rằng anh đã thức dậy rồi. Trông Hạ Thụy có vẻ khá mệt mỏi, hình như đã nhiều ngày rồi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-khong-mau/3350346/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.