Hạ Thụy cúp điện thoại, tôi nhìn thấy khóe môi anh khẽ giương lên, đôi mắt mang theo tia dịu dàng mà trước nay chưa từng có. Trái tim tôi thắt lại, đau đớn từng hồi. Có lẽ, chỉ khi ở trước mặt tôi anh ấy mới có vẻ mặt chán ghét như thế.
Tôi nhìn bảy vết cắt trên cổ tay, không nhịn được khẽ mỉm cười. Tôi chết rồi, gương mặt của anh chắc là sẽ không xuất hiện vẻ chán ghét nữa nhỉ?
Ngày thứ 4 sau khi tôi chết, Thịnh Văn trở về nước, anh ra sân bay đón cậu ấy.
Quên nói, Thịnh Văn chính là trúc mã của Hạ Thụy. Nếu không có tôi, thì bây giờ có lẽ họ cũng đã trở thành một đôi.
Tôi không đi theo Hạ Thụy, bởi vì tôi sợ. Sợ sẽ nhìn thấy anh ấy dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thịnh Văn, sợ sẽ nhìn thấy anh ấy ôm chầm lấy cậu ấy, sợ...Tôi sợ cũng thật nhiều.
Hạ Thụy hôm nay ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, à mà không phải mỗi hôm nay, dường như ngày nào cũng như vậy. Nhưng có vẻ hôm nay anh ấy trau chuốt hơn thường ngày. Tôi nghĩ, anh ấy như vậy là vì Thịnh Văn. Đôi khi, tôi cũng có chút ghen tị với Thịnh Văn, ghen tị với cậu ấy vì có được tình yêu của anh, ghen tị với cậu ấy vì được anh nuông chiều. Có đôi khi, tôi cũng muốn...trở thành cậu ấy.
Tôi khẽ thở dài, hiện tại như vậy, cũng là tốt lắm rồi. Tôi không nên được cái này đòi cái kia đâu nhỉ?
Tôi lơ lửng bay vòng quanh Hạ Thụy, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-khong-mau/3350345/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.