Thân thể tôi run rẩy, gương mặt vốn đã tái nhợt của tôi nay lại thêm trắng bệch. Tôi đã quên, việc tôi chết đi không phải là bí mật, sẽ có một ngày anh biết được.
Tôi vỗ vỗ mặt của mình, cố trấn an bản thân. Dù sao, tôi cũng đã chết, chắc hẳn anh, cũng sẽ không quá bất ngờ đi?
Tôi âm thầm quan sát sắc mặt của anh, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ. Kết quả này, tôi cũng đã đoán được rồi. Chỉ là, dù sao cũng hơi hụt hẫng một chút.
Anh ấy, quả nhiên vẫn chán ghét tôi như vậy.
-
Hạ Thụy không hiểu, vì sao khi nghe tin An Ca qua đời, trái tim vốn đang bình lặng của hắn lại nổi lên âm ỉ, đáy lòng không nhịn được run lên từng đợt. Bàn tay hắn siết chặt, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn là vẻ lãnh đạm của thường ngày.
Hắn tự trấn an bản thân, chẳng phải chỉ là một người con trai thôi sao? Không chừng hắn là đang thương hại cậu.
Thư ký Chu hỏi Hạ Thụy nên xử lí thế nào, mi mắt hắn rũ xuống, không nhanh không chậm nhả ra hai chữ: "Hỏa táng."
Điện thoại trong túi của hắn rung lên, là một dãy số lạ. Như có điều gì đó thôi thúc hắn, buộc hắn phải nhấc máy.
"Tần Hạ Thụy, rốt cuộc là cậu đã tổn thương An An bao nhiêu mới có thể khiến em ấy trở nên như thế?"
"Lục Viễn?"
An An sao? Thân thiết như vậy?
"Cậu gọi cho tôi chỉ để hỏi chuyện này?"
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-khong-mau/3350347/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.