Giang Thiên Yết quấn một lọn tóc ngắn của anh trên tay, mỉm cười.
“Sau khi hoàn thành dự án lần này, được chứ?”
Dương Bảo Bình thở dài: “Anh nghĩ mình có thể chờ đợi.”
“Hôn em.”
Dương Bảo Bình nghe thấy mệnh lệnh lập tức cúi xuống chiếm lấy đôi môi kia, vốn dĩ anh không dám hôn mạnh, nhưng Giang Thiên Yết thì không, cậu hôn như hổ đói vồ mồi, tay còn nghịch ngợm lung tung. Thật ra mấy tháng này anh đã nhịn lâu lắm rồi, nhưng cậu không cho, lúc đấy sức khỏe không tốt có thể làm gì?
Nhưng mà lúc này cũng không được, Giang Thiên Yết không khỏe. Lý trí kéo anh lại, vội vàng nhổm người dậy, mới phát hiện mình đã cởi cúc áo của cậu từ lúc nào. Nhìn vẻ mặt ấm ức của Giang Thiên Yết, anh bất đắc dĩ thở dài, cài lại cúc áo cho cậu.
“Bị bệnh thì ngoan ngoãn đi.”
Giang Thiên Yết “hừ” một tiếng rất nhẹ.
“Họa hoằn lắm mới cho anh động tới, không nắm bắt thì nhịn tiếp đi.”
Dương Bảo Bình không biết nên khóc hay nên cười: “Em cảm thấy lúc này phù hợp à?”
“Phù hợp!”
Mười năm rồi có được không? Nếu không phải trước đó anh không khỏe, thì ngày nào cậu cũng sẽ dụ dỗ anh.
Dương Bảo Bình vẫn kiên quyết nói: “Để lần sau bù đi.”
“…”
Giang Thiên Yết nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
“Em thấy bây giờ nên giải quyết luôn đi.”
Thương lượng không được cuối cũng vẫn phải giơ tay đầu hàng, truyền dịch xong cảm thấy cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-den-anh-mat-troi/2534794/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.