Xung quanh lúc ấy chỉ có mùi thuốc sát trùng, tiếng “tít tít” khó chịu từ máy đo. Hắn lúc ấy không biết tại sao mình lại nghe thấy ngửi thấy hương vị của nhân gian, chứ không phải địa ngục mình sẽ đến.
Đôi mắt nặng nề mở ra, mờ mờ ảo ảo nhìn trần nhà trắng xóa. Đau đớn ở ngực trái là cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được khi khẽ cựa mình, nơi bị đạn xuyên qua. Đầu óc hiện lên ký ức hôm nào, tim đã đau bỗng thắt lại.
“Con chịu tỉnh rồi, đã gần một tuần trôi qua.”
Khương Ma Kết nhận ra giọng nói này, hắn đưa mắt nhìn sang hàng ghế sofa đặt cạnh tường bên trái. Đã lâu hắn không thèm liên lạc với người đàn ông trung niên này, người đàn ông này họ Khương, bố nuôi của hắn.
Nhớ năm xưa bố mẹ hắn gặp tai nạn, xe lao xuống vách núi nổ tan tành, hắn vẫn chỉ là đứa bé ba tuổi đang ở nhà trẻ đợi bố mẹ đến đón. Cuối cùng người đón hắn về lại chính là bạn thân của bố mẹ hắn, người đàn ông trước mặt này. Ông ta không có con, nhận hắn làm con nuôi. Một xã hội đen đã rửa đao gác kiếm, bây giờ đang làm chủ một tập đoàn, thật nực cười.
“Sao ông cứu được tôi?” Giọng điệu của hắn hơi yếu ớt.
“Chỉ cần có tiền và một người giống hệt con.”
Ông ta luôn chuẩn bị trước một kẻ (phẫu thuật) sẵn sàng thế mạng.
“Ắt hẳn tôi được cảnh sát đưa đi, ông tráo thế nào?”
“Ở đâu mà chẳng có rệp.” Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-den-anh-mat-troi/2534791/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.