Tôi ngước nhìn vẻ mặt bối rối ngại ngùng của Kiệt, chợt bật cười.
Tôi sinh ra là một người rất nhạy cảm, khả năng nhìn mặt đoán ý của tôi phải gọi là ở mức thượng thừa.
Ngay từ lần đầu thằng Kiệt khó chịu tách tôi và Hoàng Quân ra hai bên, tôi đã ngờ ngợ cảm nhận được rằng trong ánh mắt của nó nhìn tôi không mang một chút tình cảm nào. Nhưng khi nhìn thằng Quân được một chút thì nó liền quay đi chỗ khác cùng khuôn mặt ửng đỏ.
Lúc đó tôi chỉ hơi nghi ngờ nhưng đến lúc chuyển xuống bàn cuối để ngồi cùng Thế Bảo thì tôi đã chắc chắn 100%.
Bởi vì hầu như tiết nào Tuấn Kiệt cũng nhìn Hoàng Quân. Không phải nhìn lén lút nữa mà là chống cằm nhìn một cách say đắm.
Vì thằng Quân ngồi bàn số 2, ngay cạnh cửa ra vào nên mấy đứa khác nhìn vô sẽ cứ nghĩ là Kiệt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa, không một ai mảy may nghi ngờ.
"Tao còn tưởng mày sẽ chối cơ"
"Ban đầu cũng tính chối, nhưng tao đoán mày sẽ giúp tao" Kiệt nói một cách thản nhiên.
"Mày không sợ tao đi lan truyền tin này cho mọi người à? "
"Mày sẽ không làm vậy."
Tôi nhướn mày, đợi Kiệt nói tiếp
"Tao có tìm hiểu về mày và Hương. Tao muốn xem xem Quân thích chơi với kiểu người thế nào rồi từ từ thay đổi. Theo như quan sát của tao thì tính cách của mày hình như chẳng giống vẻ bề ngoài một chút nào."
"Không giống chỗ nào?"
"Mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dao/3567885/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.