Vân Đào giống như có cảm giác, cả người cô cứng đờ. Cô như con rối gỗ ngẩng đầu nhìn Tô Bình Trắc đang mặc đồ ngủ đứng bên giường.
Xấu hổ quá đi, cứu mạng!
Nhìn Vân Đào chật vật trên mặt đất, Tô Bình Trắc thầm thở dài, "Cô có cần giúp không?"
"Không cần." Vân Đào vội vàng bò dậy, chỉ là đầu gối chân phải bị đụng còn đang tê liệt. Cô đành phải vịn bàn ăn, dùng chân trái chống đỡ đứng lên.
"Xin lỗi Tô tiên sinh, đã đánh thức anh rồi." Nói xin lỗi trước tóm lại sẽ không sai.
Tô Bình Trắc khom lưng lấy mắt kính ở đầu giường đeo vào. Hắn bước tới vài bước, giọng nói rất lạnh nhạt, "Ngồi xuống để tôi xem."
"Không cần đâu ạ, thật sự không cần."
Như muốn giảm bớt sự căng thẳng của Vân Đào, Tô Bình Trắc mỉm cười, rất dịu dàng, như cơn gió cuối xuân đầu hè.
Vân Đào nghĩ thầm, quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng thứ hai của đội nhân vật phản diện. Nụ cười này đã bắt cóc bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây!
"Tôi không muốn lát nữa phải nghe thấy có người hỏi tôi còn thức không. Sau đó mở mắt nhìn thấy xác sống từ giường trên bò xuống."
Ánh mắt Tô Bình Trắc dời xuống, dừng lại trên đôi môi Vân Đào bị Diệp Hào cắn nát trong chớp mắt, cuối cùng dừng lại trên cổ tinh tế của Vân Đào.
"Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi là dị năng giả hệ ánh sáng đi. Nếu không giây phút cô vừa thò đầu ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-danh-cho-nu-phu-thoi-mat-the/3598377/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.