Sắc mặt Kỷ Hàm khó coi. Hắn thầm nghĩ đồ ăn mình nấu đúng là không ngon thật, "Vậy ít nhất kỹ năng nấu nướng của em cũng tiến bộ đúng không? Nếu cho em thêm thời gian, em nhất định có thể nấu ngon!"
Bốn người anh trai tiếp tục trầm mặc.
"Anh, các anh..." Kỷ Hàm run rẩy cả người. Đã nói phụ nữ như quần áo anh em như tay chân đâu rồi. Anh em làm đồ ăn dở thì không phải là anh em à?
"Đã hai năm rồi." Diệp Hào có lòng tốt nhắc nhở.
Đã hai năm rồi, nếu có thể nấu ngon thì đã làm được từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao?
Kỷ Hàm nổi giận xông trở lại Nhà xe, lấy dưới gối đầu ra một quyển sách dạy nấu ăn sắp bị lật nát. Hắn nghiến răng nghiến lợi lật từng trang nghiên cứu. Hắn cũng không tin mình không học được cách nấu ăn ngon!
"Vân Đào, tốt nhất cô đừng rơi vào trong tay tiểu gia! Nếu không..." Kỷ Hàm vô thức dùng sức trên tay.
Một tiếng "Xoẹt" vang lên, cuốn sách cuối cùng không chịu nổi nhục nhã, rách ra làm hai.
"A a a, sách của tôi!"
Vân Đào bị ghi hận ngủ một giấc thẳng đến nửa đêm mới tỉnh -- là bị mắc tiểu nên tỉnh.
Bát thức ăn cho heo kia, à không, bát cơm tối tình yêu của Diệp Hào ngoại trừ sắc hương vị đều lạ ra, còn mặn nữa.
Vân Đào ước chừng uống ba ly nước lớn mới đỡ, làm cho cô hơn nửa đêm phải giật mình dậy vì bị mắc tiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-danh-cho-nu-phu-thoi-mat-the/3598376/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.