Có việc nhờ người ta phải nhẹ nhàng nhã nhặn! Có việc nhờ người ta phải nhẹ nhàng nhã nhặn! Có việc nhờ người ta phải nhẹ nhàng nhã nhặn!
Sau khi mặc niệm ba lần, Vân Đào lại mỉm cười (giả tạo) hỏi Tô Bình Trắc: "Vậy Tô tiên sinh, thức tỉnh dị năng có dấu hiệu gì không? Ví dụ như sốt cao, hôn mê, hay sắp chết gì gì đó?"
Trong sách tác giả chẳng miêu tả gì nhiều về việc thức tỉnh dị năng. Tác giả chỉ nói tận thế bắt đầu, một số người biến thành xác sống, một số người thức tỉnh dị năng, và hầu hết mọi người vẫn như cũ. Nguyên chủ là loại sau cùng, đến lúc chết cũng không thể thức tỉnh dị năng.
“Người nhạy bén có thể linh cảm trước. Người ngu ngốc có khi thức tỉnh rồi lại không thể nhận ra.” Tô Bình Trắc nhìn Vân Đào đầy vẻ chế nhạo.
Cô phải cảm tạ mười mấy năm đọc sách của mình, cô không phải người dã man, nếu không có thể sẽ nhịn không được cầm giày đập Tô Bình Trắc.
"Xem ra Tô tiên sinh là người nhạy bén. Vậy lúc đó anh có dự cảm gì không?" Vân Đào bắt đầu cà khịa. Tinh thần của cô đã tiêu hao đến cực hạn. Nếu không trút ra thì thật có lỗi với bản thân.
Chỉ là Vân Đào không ngờ rằng một câu gần như vô hại như vậy lại có thể khiến Tô Bình Trắc thay đổi sắc mặt.
Vẻ thờ ơ trên mặt Tô Bình Trắc biến thành lạnh lùng xa cách. Ánh mắt bị tròng kính che khuất cũng trở nên sắc bén, "Không thể trả lời."
Nói xong, Tô Bình Trắc không trở về giường mà xoay người vào phòng tắm. Để lại mình Vân Đào kinh ngạc đứng ở lối đi chật hẹp.
Vân Đào không biết mình đã đâm trúng chỗ đau nào của Tô Bình Trắc, nhưng thấy hắn khó chịu cô liền sảng khoái.
Cô chuẩn bị lên giường ngủ tiếp. Lúc bước lên thang giường cô theo bản năng cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại không có đau đớn như trong dự liệu. Lúc này cô mới nhớ tới vết thương trên chân đã được Tô Bình Trắc chữa khỏi.
Vừa rồi sắc mặt Tô Bình Trắc quả thật rất không tốt... Quên đi, sáng mai xin lỗi hắn vậy. Bản tiên nữ sẽ không so đo mồm mép với hắn nữa.
Trong phòng tắm, Tô Bình tháo kính ra, hai tay chống bồn rửa, nhìn chằm chằm mình trong gương.
Tô Bình Trắc là dị năng giả hệ quang, chuyên về trị liệu. Sau khi thức tỉnh dị năng không lâu đôi mắt cận thị của hắn đã tự lành. Bây giờ hắn mang chỉ là kính không độ.
Kính mắt che khuất con ngươi sắc bén của hắn. Lúc này tháo kính xuống, điên cuồng và lệ khí trong mắt không còn che được.
Bệnh của hắn lại tái phát.
Tô Bình Trắc quả thực có linh cảm nhạy bén rằng mình sẽ thức tỉnh dị năng. Lúc đó hắn là sinh viên năm nhất, khi mạt thế bắt đầu hắn đang ở trường học. Để tránh xác sống và những dị năng giả phát điên vì có được sức mạnh, hắn trốn trong tủ chứa đồ trong phòng thiết bị.
Có mấy dị năng giả điên cuồng bắt nữ sinh làm loạn trong phòng thiết bị. Tô Bình Trắc trốn trong tủ nghe tiếng hoan ái cách một cánh cửa, thân thể không tự chủ được nổi lên phản ứng.
Hắn chỉ có thể ấn dương vật của mình xuống, khống chế hơi thở dốc của mình. Nhưng đám người đó điên cuồng chơi suốt cả đêm. Buổi sáng bọn họ rời đi, Tô Bình Trắc ra khỏi tủ cũng đã thức tỉnh dị năng hệ ánh sáng.
Ai có thể nghĩ đến dị năng hệ ánh sáng chuyên về trị liệu hiếm có của hắn là vì kiểm soát ham muốn tình dục mới thức tỉnh đây.
Để cho Tô Bình trắc khó có thể mở miệng là kể từ đó hắn mắc phải bệnh nghiện tình dục. Mỗi ngày hắn cần dùng dị năng để khống chế ham muốn của mình. Ba năm trôi qua hắn đã thành thói quen, căn bệnh này thậm chí đã có dấu hiệu biến mất. Cố tình lúc này Vân Đào lại tới.
Thằng điên Diệp Hào kia làm tình với Vân Đào trong xe mà không hề bận tâm, cũng không mở lĩnh vực che chắn, chẳng khác nào ở hiện trường truyền hình trực tiếp.
Tô Bình Trắc và những người khác nghe xong toàn bộ quá trình đó thì bệnh cũ vốn đã có xu hướng muốn tái phát rồi. Kết quả Vân Đào lại đề cập đến thức tỉnh dị năng...
Chết tiệt!
Diệp Hào và Vân Đào làm tình trong phòng tắm, vậy đã từng làm trên bồn rửa tay chưa?
Tô Bình Trắc loạng choạng lui về phía sau một bước, kéo quần của mình xuống, dương vật đỏ tím kiêu hãnh bật ra.
Hắn nắm lấy rồi kích hoạt dị năng. Vầng sáng màu trắng bao phủ dương vật, xoa dịu sưng đau do ham muốn gây ra.
Tô Bình Trắc nhắm mắt lại, trong đầu hắn là vết thương trên môi Vân Đào, vòng eo dưới áo sơ mi, đôi chân trắng nõn dưới quần đùi, và những ngón chân ngọ nguậy...
Tô Bình Trắc lại mở mắt ra, dường như hắn nhìn thấy dáng vẻ Vân Đào ráng nghẹn cơn giận mỉm cười giả dối với mình...
Dù là như vậy, ánh mắt của cô cũng rất sáng, giống như ngôi sao sáng nhất trong đêm.
Bởi vì là hệ trị liệu, Tô Bình Trắc rất ít khi ra tiền tuyến, cho nên không tiếp xúc nhiều với đội Hỏa Chủng. Nhưng hắn vẫn biết Vân Đào luôn xum xoe lấy lòng bên cạnh Lệ Sính, mà Vân Sanh bạn gái của Lệ Sính là chị cùng cha khác mẹ với Vân Đào.
Người phụ nữ thế này, sẽ có ánh mắt sáng như vậy sao?
Lần này dục vọng tới còn mãnh liệt hơn trước. Tô Bình Trắc khó khăn kiềm chế bàn tay muốn cử động của mình, nghiến răng nghiến lợi ghi hận lên Vân Đào.
Vân Đào bị hai người ghi hận đã ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại có thể nói là tràn đầy năng lượng.
Cô ngồi dậy vươn vai, thấy Tô Bình Trắc đã mặc quần áo xong đang rót nước uống. Cô lập tức dựa vào mép giường cười thân thiện và áy náy với hắn: "Tô tiên sinh, tối hôm qua tôi có nhắc tới chuyện đau lòng của anh không? Tôi xin lỗi nhé. Tôi không cố ý, xin anh đừng để trong lòng."
Dương vật thật vất vả mới an phận lại bắt đầu rục rịch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]