Có việc nhờ người ta phải nhẹ nhàng nhã nhặn! Có việc nhờ người ta phải nhẹ nhàng nhã nhặn! Có việc nhờ người ta phải nhẹ nhàng nhã nhặn!
Sau khi mặc niệm ba lần, Vân Đào lại mỉm cười (giả tạo) hỏi Tô Bình Trắc: "Vậy Tô tiên sinh, thức tỉnh dị năng có dấu hiệu gì không? Ví dụ như sốt cao, hôn mê, hay sắp chết gì gì đó?"
Trong sách tác giả chẳng miêu tả gì nhiều về việc thức tỉnh dị năng. Tác giả chỉ nói tận thế bắt đầu, một số người biến thành xác sống, một số người thức tỉnh dị năng, và hầu hết mọi người vẫn như cũ. Nguyên chủ là loại sau cùng, đến lúc chết cũng không thể thức tỉnh dị năng.
“Người nhạy bén có thể linh cảm trước. Người ngu ngốc có khi thức tỉnh rồi lại không thể nhận ra.” Tô Bình Trắc nhìn Vân Đào đầy vẻ chế nhạo.
Cô phải cảm tạ mười mấy năm đọc sách của mình, cô không phải người dã man, nếu không có thể sẽ nhịn không được cầm giày đập Tô Bình Trắc.
"Xem ra Tô tiên sinh là người nhạy bén. Vậy lúc đó anh có dự cảm gì không?" Vân Đào bắt đầu cà khịa. Tinh thần của cô đã tiêu hao đến cực hạn. Nếu không trút ra thì thật có lỗi với bản thân.
Chỉ là Vân Đào không ngờ rằng một câu gần như vô hại như vậy lại có thể khiến Tô Bình Trắc thay đổi sắc mặt.
Vẻ thờ ơ trên mặt Tô Bình Trắc biến thành lạnh lùng xa cách. Ánh mắt bị tròng kính che khuất cũng trở nên sắc bén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-danh-cho-nu-phu-thoi-mat-the/3598378/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.