Thứ giống như sâu mềm kia phát ra âm thanh ghê rợn như tiếng rắn nước, nửa thân nó bị Hình Ứng Chúc giẫm lên, nửa đoạn thân thể còn lại điên cuồng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi chân hắn. Có điều Hình Ứng Chúc giẫm vừa đủ lực không để chừa lại cho nó bất kì kẽ hở nào.
Thịnh Chiêu hồn nhiên chẳng hay biết gì chuyện đó. Cậu bỏ điện thoại xuống, quay người lại suýt nữa đã đâm sầm vào Hình Ứng Chúc, khiến cậu sợ hết hồn.
“Ông chủ?” Giọng Thịnh Chiêu đầy ngờ vực, ấy là cậu đang khéo léo biểu thị thái độ chỉ trích ‘sao bỗng dưng lại đứng sau lưng tôi vậy’.
Hình Ứng Chúc dùng vẻ mặt bình tĩnh đè nghiến bàn chân một cái lên con sâu kia, sau đó thay đổi tư thế như chưa hề có gì xảy ra, hất cằm về phía điện thoại của cậu, “Sao rồi?”
“Không ai nghe máy.” Thịnh Chiêu nói: “Có lẽ anh Hùng không cầm điện thoại.”
“Vậy quay về trước đã.” Hình Ứng Chúc nói.
“Dạ?” Thịnh Chiêu hỏi lại. “Nhưng còn chưa tìm được Điêu Lạc Ngữ —— “
“Có lẽ đã về rồi.” Hình Ứng Chúc dời mắt nhìn về phía con chồn nhỏ. “Đưa nó về đã. Nằm dầm mưa ở đây một đêm nó chết mất.”
Thịnh Chiêu chỉ thoáng do dự trong một khoảnh khắc, nỗi lo lắng cho số mệnh của con vật lông mềm đã chiếm thế thượng phong.
“Vậy được —— “
Trước khi Thịnh Chiêu kịp nói hết câu, người cao cao tại thượng như Hình Ứng Chúc đã cúi người xuống trước, dùng hai ngón tay túm lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2634031/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.