Nếu như không có chuyện cần thiết thì chắc hẳn là Hình Ứng Chúc sẽ không ra khỏi cửa, chứ đừng nói là ra ngoài khi trời còn đang mưa to gió lớn sấm chớp đùng đùng như vậy.
Nói thật thì Hình Ứng Chúc cũng chẳng quá để tâm chuyện Điêu Lạc Ngữ mất tích. Với hắn, ấy là do người khác không tuân thủ quy định mà hắn đặt ra. Nếu đã là người khác vi phạm quy tắc thì hắn cũng chẳng rảnh quan tâm tới ‘nỗi khổ tâm’ của ai.
Hôm nay, cấp cao như hắn lại nhân nhượng trước người cấp dưới đồng ý ra ngoài tìm người cùng Thịnh Chiêu thật ra cũng bởi chính trận mưa này.
Thành phố Thương Đô có khí hậu kiểu lục địa, bốn mùa xuân hạ thu đông tương đối rõ ràng. Tuy mùa hè cũng nhiều mưa nhưng chưa bao giờ mưa rơi nhiều như thế này, trông có vẻ sắp có nạn lụt đến nơi.
Trận mưa này không minh bạch, không có xu hướng sẽ dừng lại trong thời gian gần, Hình Ứng Chúc cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Có chuyện khác thường nghĩa là phải có điểm kì dị, huống hồ chuyện khác thường này đã được đem đặt tới dưới mí mắt hắn rồi.
Thịnh Chiêu cũng không biết toan tính trong lòng Hình Ứng Chúc. Kể từ sau khi Hình Ứng Chúc đồng ý đi cùng cậu rồi cùng nhau đi xuống, suốt một đường đi cậu cứ vô tình cố ý liếc trộm hắn.
—— người này không giống như lời những người khác nói gì cả, Thịnh Chiêu nghĩ thầm.
“Đồng nghiệp” tiền nhiệm của cậu từng bảo rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2634032/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.