Theo như Thịnh Chiêu tính toán, cậu và Hình Ứng Chúc sẽ tới khách sạn cất hành lý trước, sau đó thư thả ngủ một giấc cho thoải mái, hôm sau dậy thì nhàn nhã đi bảo tàng cũng không muộn.
Dù sao bao năm qua Hình Ứng Chúc cũng có thèm đi tìm đâu, chờ thêm một ngày rưỡi cũng chả mất gì.
Tuy nhiên Thịnh Chiêu lại không ngờ rằng Hình Ứng Chúc đi một con đường khác hẳn so với tưởng tượng của cậu.
“Ông chủ ——” Thịnh Chiêu đứng trước cửa bảo tàng cổ vật Kim Lăng, mắt cậu hết ngước lên nhìn dòng chữ to đùng trước cổng lại cúi xuống nhìn giao diện đặt chỗ ngày mai đang dang dở trên màn hình điện thoại. Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, quay ra bảo: “Đêm khuya xông vào vườn không bảo tàng trống, rốt cuộc mình tới tìm đồ hay tới tham quan bảy ngày tại trại giam vậy?”
Ông chủ Hình đến cả nửa lời mỉa mai cũng lười nói, tay đút trong túi áo, nghe xong chỉ ném cho cậu một ánh mắt ghét bỏ.
Thịnh Chiêu: “…”
Còn mặt mũi mà ghét bỏ tôi ấy hả? Trong lòng Thịnh Chiêu vô cùng tức giận, rõ ràng mình ‘liều chết can ngăn’ để cứu anh ta khỏi cảnh đường đường là vua chúa của các yêu quái mà lại phải đem mặt ra quét sân, tìm không thấy đồ thì thôi đã đành, có khi còn phải ca một một ca sau song sắt.
Thế mà Hình Ứng Chúc có vẻ như chẳng biết phân biệt tốt xấu, nhắm mắt làm ngơ chẳng nhìn ra ý tốt của Thịnh Chiêu. Hắn chẳng do dự nửa giây, cất bước tiến lên bậc thang.
Trong một giây ngắn ngủi, Thịnh Chiêu do dự giữa “để mặc cho anh ta làm khùng làm điên” với “dù gì cũng là mình đưa anh ta tới đây, mình phải chịu trách nhiệm đến cùng”, và quyết định chọn vế sau.
Cậu lon ton mấy bước đuổi kịp theo sau Hình Ứng Chúc. Ông chủ Hình đã đứng trước cảnh cửa đóng kín của bảo tàng, giơ tay chạm vào tay nắm cửa.
Thịnh Chiêu không ngờ rằng ông chủ nhà mình chỉ có một kế hoạch đơn giản là cứ thế xông thẳng vào cửa đã khóa vào đêm hôm khuya khoắt. Cậu không khỏi bị sốc, nhưng khi kịp thuyết phục hắn suy nghĩ lại cho kỹ, cậu đã nghe thấy cánh cửa cọt kẹt, sau đó nhẹ nhàng đẩy mở ra.
Thịnh Chiêu: “…”
Hình ảnh tháo dỡ phá cửa một cách bạo lực không xảy ra như dự kiến. Hình Ứng Chúc bình thản thu tay lại, nhẹ nhàng như thể thứ hắn vừa đẩy không phải là cổng an ninh cấp cao của Bảo Tàng Quốc gia mà chỉ là cửa phòng ngủ nhà mình.
Bảo vệ tan làm xong quên khóa cửa à? Thịnh Chiêu nghi ngờ thầm nghĩ.
Nhưng tất nhiên là suy đoán này chẳng đáng tin cậy hơn giả thuyết “bộ xương của Hình Ứng Chúc được trưng bày trong bảo tàng” là bao. Vì thế Thịnh Chiêu lắc lắc đầu, quẳng suy nghĩ đó đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Hình Ứng Chúc đã cất bước đi qua cửa, Thịnh Chiêu căng thẳng cũng hít sâu một hơi, lúc nào cũng có cảm giác như thể còi báo động sẽ vang lên ngay bây giờ, sau đó cảnh sát sẽ ập tới, bắt giữ hai người họ về quy án.
Đến cả tiêu đề bản tin ngày hôm sau Thịnh Chiêu cũng đã nghĩ xong rồi ——《 Hai người đàn ông lẻn vào Bảo tàng cổ vật Kim Lăng để ăn trộm lúc nửa đêm, bị bắt giữ tại chỗ chỉ sau mười phút》.
Không biết có giành được giải một trong mười tin tức nhảm nhí nhất năm nay không nữa.
Có điều khung cảnh đáng sợ mà Thịnh Chiêu dự đoán đã không xảy ra. Chẳng những thế, bảo tàng khổng lồ dường như được vây bởi một thứ lá chăn nào đó. Đừng nói là chuông báo động, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức chẳng nghe được tiếng gió.
Hình Ứng Chúc đứng bên kia bậc cửa quay đầu lại nhìn cậu, nói: “Còn không đi theo?”
Thịnh Chiêu chân nhanh hơn não, gần như là ngay sau khi Hình Ứng Chúc nói, cậu đã lập tức sải bước đến bên cạnh hắn.
Đêm hôm khuya khoắt tới phòng triển lãm không một bóng người để tìm ‘hài cốt’ hiển nhiên là một “bảo bối trấn trạch” cho nên khả năng tiếp nhận chuyện này của Thịnh Chiêu có thể nói là khá tốt.
Cậu mở điện thoại, bật đèn pin cầm tay, vừa rọi đường vừa thấp thỏm hỏi Hình Ứng Chúc: “Ông chủ, anh có thể tắt camera giám sát không, chứ không thì dù tối nay chúng ta không bị tóm thì đến mai cũng sẽ bị tóm thôi à.”
“Không có chức năng đó.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu tuyệt vọng dừng bước lại, như là đã tiên đoán trước được tương lai bi thảm ngu ngốc của mình.
Nhưng camera giám sát không ghi hình được tôi và cậu.” Hình Ứng Chúc lại nói: “Có phép che mắt chắn lại rồi.”
“Xin anh lần sau nói chuyện đừng thở mạnh quá ạ.” Thịnh Chiêu thành thật nói. “Người dọa người, hù chết người đó.”
“Tôi cũng có phải người đâu.” Hình Ứng Chúc đáp rất kiểu cây ngay không sợ chết đứng.
Thịnh Chiêu: “…”
Không một khuyết điểm, nói đúng lắm.
Ông chủ Hình nhẹ nhàng thở ra một câu “chân lý” xong là không thèm để ý tới Thịnh Chiêu nữa, tự mình đi về phía khu động vật không xương sống, rồi tiếp tục tiến vào sâu hơn.
“Ông chủ.” Thịnh Chiêu một lần nữa đuổi kịp hắn, bám riết lấy hắn quyết tâm gìn giữ hình ảnh ‘mười vạn câu hỏi vì sao’ không để lung lay chút nào, hỏi “Sao lần này anh vận dụng năng lực huyền học mà không sợ thế, không bị sét đánh à?”
“Camera giám sát bây giờ có ai theo dõi không?” Hình Ứng Chúc hỏi.
Thịnh Chiêu cúi đồng nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại theo bản năng rồi đáp: “Giờ này rồi mà, chắc là không có đâu.”
“Vậy là được rồi còn gì?” Hình Ứng Chúc nói: “Tôi có bị ai nhìn thấy đâu sét đánh tôi làm gì.”
Thịnh Chiêu: “…”
Nói cũng hợp lý quá ta.
“Nhưng mà lần trước anh Hùng bảo tôi là yêu quái sống ở nhân gian không thể làm nhiễu loạn đời sống của người phàm.” Thịnh Chiêu nói: “Dù là lúc không ai nhìn thấy cũng không được biến hình.”
“Đấy là bọn họ không được.” Hình Ứng Chúc lạnh lùng đáp: “Nhưng tôi thì được.”
Thịnh Chiêu hiểu rồi. Không ngờ vị này trông thế mà lại là phần tử ngoài vòng pháp luật, tuân thủ theo kiểu gián đoạn, thực hành hay không phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng.
Các phòng triển lãm trong bảo tàng cổ vật không nhỏ, Thịnh Chiêu nghĩ cho dù bộ xương của Hình Ứng Chúc có biến nhỏ đi nữa thì chắc cũng không thể nhỏ quá được. Vậy là cậu bỏ qua những phòng trung bình không quá lớn, dẫn hẳn đi thẳng tới nơi trưng bày khủng long.
Chuyện Thịnh Chiêu đề nghị đến bảo tàng xem thử thật ra không phải chỉ là nói bừa cho xong, cũng không phải là muốn đem Hình Ứng Chúc ra làm trò cười. Trước khi tới, Thịnh Chiêu đã nghiên cứu một chút. Câu suy đoán rằng nếu thật sự xương của Hình Ứng Chúc không bị biến nhỏ lại thì một bộ xương lớn cỡ đó, qua bao nhiêu năm không bị phát hiện quả là một chuyện thần kỳ.
Vậy nên nói cách khác, nếu như không tìm thấy trong bảo tàng thì đồng nghĩa với việc xương của Hình Ứng Chúc phải ở một nơi nằm ngoài tầm với của con người. Nếu thế thì phạm vi sẽ được thu hẹp lại dễ dàng hơn.
Núi sâu, sông băng và biển rộng, đầu tiên là ba nơi này.
Thực tế thì dù đã xác định từ đầu khả năng cao sẽ là ‘không tìm được’, nhưng sau khi thật sự tìm kiếm mà không thấy, Thịnh Chiêu vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát.
“Cái này cũng không phải à?” Thịnh Chiêu hỏi.
Hình Ứng Chúc lại lắc đầu.
Hai người họ đã đi quanh khu vực dành cho động thực vật kỷ Giới trên đáy sông Nhuệ (hệ sinh thái Jehol),gần như là đi qua hóa thạch nào Thịnh Chiêu cũng đều hỏi một câu như thế. Đã tới vật trưng bày cuối cùng ở đây nhưng nó vẫn chẳng có quan hệ gì với Hình Ứng Chúc.
Thịnh Chiêu nhíu mày một cái, vẫn chưa có ý định từ bỏ, “Hừm —— cảm giác của anh có đúng không đấy? Cách một lớp thủy tinh, có khi nào tín hiệu của anh bị yếu đi không?”
Rõ ràng người mất đồ là Hình Ứng Chúc, nhưng so với hắn, Thịnh Chiêu còn có vẻ gấp gáp hơn. Hình Ứng Chúc thấy buồn cười, lại lắc đầu.
Thịnh Chiêu nhụt chí thở dài.
“Sao thế?” Hình Ứng Chúc hơi nhíu mày, cười nói: “Thứ mấy ngàn năm tôi không tìm được, cậu mong sẽ tìm ra trong vài tiếng đồng hồ à?”
“Đâu có.” Thịnh Chiêu mặt ủ mày chau nói: “Tôi chỉ nghĩ là, biết đâu bất ngờ.”
Nhóc này rõ ràng là chẳng hiểu gì cả. Hình Ứng Chúc rũ mắt nhìn cậu một lát, đột nhiên không báo trước giơ tay, cốc đầu cậu một cái.
Thịnh Chiêu bị đau kêu lên một tiếng, hai tay che trán, lùi về sau hai bước.
“Không tìm được mới là chuyện bình thường.” Hình Ứng Chúc nói nhẹ tênh: “Chưa nói là tìm được hay không, thứ đó có tồn tại hay không cũng là một vấn đề. Cậu quan tâm kính với không kính cái gì?”
“Chỉ là tôi nghĩ bản thân đắc ý vênh váo quá, tự cho rằng mình đưa ra một ý kiến hay.” Thịnh Chiêu rầu rĩ cúi đầu, lời nói ra cũng chẳng còn tư tin, chỉ muốn nhận sai với Hình Ứng Chúc: “Đáng ra tôi nên tự mình đi xem trước, không nên lôi kéo anh nửa đêm mò tới đây. Mong đợi rồi thất vọng khó chịu quá, tôi đã thế rồi, anh chắc còn thấy tệ hơn.”
Có vẻ như Thịnh Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định. Nghĩ ngợi một chút, cậu lại nói: “Không được, hay là chúng ta quay lại xem mấy sảnh trước một chút, biến đâu lại tìm thấy một phần hay một mảnh nào đó —— đi một chút nhé.”
Cậu nói xong, lập tức muốn kéo tay Hình Ứng Chúc, lại bị hắn né đi, thay vào đó bị cốc thêm một cái vào trán.
“Ai u ——” Lần này Thịnh Chiêu rất không vui, kháng nghị: “Cốc nữa là ngu người đó.”
“Vốn đã không thông minh rồi.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu – một hạt giống sinh viên đại học tốt tươi – bị người ta chất vấn về chỉ số thông minh làm sao có thể thờ ơ đứng nhìn, mở miệng phản bác ngay: “Ông chủ, anh chỉ —— “
“Cậu tính xem cái gì?” Hình Ứng Chúc nhàn nhạt hỏi: “Tìm được thì sao, mà không tìm được thì sao?”
“Không phải anh muốn tìm à?” Thịnh Chiêu thấy hắn thật khó hiểu. “Cũng có phải tôi muốn tìm đâu.”
“Tôi muốn tìm thứ gì thì liên quan gì đến cậu.” Hình Ứng Chúc nói.
Hơ —— Thịnh Chiêu thậm nghĩ: xem đi xem đi, nói thế này thật không biết điều chút nào.
“Cho nên nói cách khác, có tìm được hay không cậu cũng không cần lo lắng.” Hình Ứng Chúc nói: “Tôi cũng không gấp cậu gấp cái gì.”
“Phải phải phải, tôi không việc gì phải gấp.” Thịnh Chiêu nguýt hắn, tức giận nói: “Dù sao thì độ mấy chục năm nữa tôi cũng ngỏm củ tỏi, còn lão nhân gia anh đây cũng vẫn mãi tươi trẻ mơn mởn, chả thiếu thời gian mà tìm. Giờ không tìm được, anh vẫn có thể chờ kẻ xui xẻo kế tiếp.”
Mấy lời này chua ngoa hết sức, ngay cả một lão yêu quái không mấy giao thiệp với loài người như Hình Ứng Chúc cũng nghe được mùi.
Khóe môi Hình Ứng Chúc hơi cong lên, ánh mắt nhìn Thịnh Chiêu có vẻ hứng thú hơn.
“Sao thế, cậu ăn giấm đấy à, hay là lo cho tôi?” Hình Ứng Chúc hỏi xấu xa.
Lập tức Thịnh Chiêu như mèo bị đạp phải đuôi, suýt thì nhảy dựng lên, hung hăng phản bác: “Giấm giấm cái gì mà giấm. Ông chủ, anh dùng từ để ý một tí đi nhé, tôi đã muốn nói từ lâu rồi, anh hơi bị ‘gay’ go đấy nhé, trai thẳng ở nhân gian không ai kết bạn kiểu như vậy hết…”
“À, vậy là lo lắng cho tôi.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu: “…”
“Con mèo cụt đuôi” lập tức im lặng —— cậu chỉ lo phản bác khúc ‘ăn giấm’ mà quên béng luôn lựa chọn số ai, lúc nãy nhảy dựng lên trông chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi.
Bây giờ Thịnh Chiêu cực kỳ muốn đập vỡ tủ kính trưng bày rồi tự mình chui vào đó ngồi.
Hết lần này tới lần khác cậu mất mặt trước Hình Ứng Chúc, đã sắp thành người bị ném bay hết mặt mũi đi rồi.
Trái lại, Hình Ứng Chúc rất vui vẻ thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của cậu, đột nhiên tâm trạng tốt hẳn lên, thành ra cảm giác hụt hẫng vì kỳ vọng không thành cũng tiêu tan, chỉ còn lại tâm tình muốn trêu chọc thật ác liệt.
Thịnh Chiêu căn bản không biết rằng Hình Ứng Chúc đã tìm ra niềm vui từ trên người mình. Nếu cậu biết, e rằng sẽ tức giận đến mức lao vào cắn xé hắn chứ đừng nói là giúp hắn tìm đồ tiếp.
Hình Ứng Chúc búng ngón tay một cái trước mặt Thịnh Chiêu để cậu hoàn hồn, tâm trạng có vẻ tốt, nắm lấy cằm cậu trêu chọc như đang trêu mèo, bình thản nói: “Tự lo thân mình trước đi, bạn nhỏ Thịnh Đao, tôi chưa cần đến cậu phải lo cho đâu.”
(*Tên của Thịnh Chiêu viết phồn thể là bộ Kim kèm với chữ đao – đao kiếm, con dao, nên anh Hình gọi ẻm là Thịnh tiểu Đao, mình xin phép dịch thành bạn nhỏ Thịnh Đao)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]