Theo như Thịnh Chiêu tính toán, cậu và Hình Ứng Chúc sẽ tới khách sạn cất hành lý trước, sau đó thư thả ngủ một giấc cho thoải mái, hôm sau dậy thì nhàn nhã đi bảo tàng cũng không muộn.
Dù sao bao năm qua Hình Ứng Chúc cũng có thèm đi tìm đâu, chờ thêm một ngày rưỡi cũng chả mất gì.
Tuy nhiên Thịnh Chiêu lại không ngờ rằng Hình Ứng Chúc đi một con đường khác hẳn so với tưởng tượng của cậu.
“Ông chủ ——” Thịnh Chiêu đứng trước cửa bảo tàng cổ vật Kim Lăng, mắt cậu hết ngước lên nhìn dòng chữ to đùng trước cổng lại cúi xuống nhìn giao diện đặt chỗ ngày mai đang dang dở trên màn hình điện thoại. Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, quay ra bảo: “Đêm khuya xông vào vườn không bảo tàng trống, rốt cuộc mình tới tìm đồ hay tới tham quan bảy ngày tại trại giam vậy?”
Ông chủ Hình đến cả nửa lời mỉa mai cũng lười nói, tay đút trong túi áo, nghe xong chỉ ném cho cậu một ánh mắt ghét bỏ.
Thịnh Chiêu: “…”
Còn mặt mũi mà ghét bỏ tôi ấy hả? Trong lòng Thịnh Chiêu vô cùng tức giận, rõ ràng mình ‘liều chết can ngăn’ để cứu anh ta khỏi cảnh đường đường là vua chúa của các yêu quái mà lại phải đem mặt ra quét sân, tìm không thấy đồ thì thôi đã đành, có khi còn phải ca một một ca sau song sắt.
Thế mà Hình Ứng Chúc có vẻ như chẳng biết phân biệt tốt xấu, nhắm mắt làm ngơ chẳng nhìn ra ý tốt của Thịnh Chiêu. Hắn chẳng do dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2633973/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.