Chừng hai mươi phút rồi Thịnh Chiêu không nói chuyện câu nào với Hình Ứng Chúc.
Hôm nay coi như cậu phát hiện ra rồi, yêu quái ngàn năm mặt dày không biết xấu hổ. Chẳng những không có chuẩn mực đạo đức, ngay cả hai chữ liêm sỉ cũng không biết viết như thế nào. Không thấy xấu hổ vì sự GAY của bản thân mà còn thấy tự hào, càng nói càng được đà. Nếu chỉ so về độ vô sỉ thì phải có đến tám mươi phần trăm là mình không bằng Hình Ứng Chúc.
Nhưng cũng đúng thôi, Hình Ứng Chúc là một con rắn khổng lồ, trông mong vào việc hắn hiểu cái gì là giới tính và tình yêu đồng giới quả thật là làm khó hắn rồi.
Hình Ứng Chúc trêu Thịnh Chiêu xong tâm trạng lại tốt hẳn lên, đầu mày khóe mắt đều phơn phớt ý cười, thậm chí lúc vừa rời khỏi viện bảo tàng, hắn còn bỏ tiền vào máy bán hàng tự động trước cửa mua một chai Coca.
Thịnh Chiêu nhịn, không muốn để ý tới hắn, đáng cúi đầu xem đường trên app gọi xe trực tuyến thì Hình Ứng Chúc đột nhiên gọi cậu từ phía sau.
Bản năng của con người phản ứng lại nhanh hơn cơn tức giận, Thịnh Chiêu chưa gì đã quay đầu lại, chỉ thấy một ‘ám khí’ bay tới, hung hãn vô cùng, suýt thì đập trúng giữa trán cậu.
Thịnh Chiêu theo phản xạ lùi về phía sau nửa bước, giơ tay lên bắt lấy, phát hiện ra đó là một lon sữa Vượng Tử.
Thịnh Chiêu: “…”
Có ý gì đây? Thịnh Chiêu nghi hoặc tự hỏi. Hình Ứng Chúc đang giễu cợt cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên à?
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã vứt bỏ nỗi nghi ngờ này đi.
“Trong máy chỉ còn một chai coca thôi.” Hình Ứng Chúc bước tới trước, giọng bình thản. “Cậu uống tạm cái này đi.”
Quả nhiên là ảo giác, Thịnh Chiêu nghĩ, cậu đã nói gì nào, dựa vào tính tình của Hình Ứng Chúc, nào có vòng vo tam quốc dở dở ương ương bao giờ —— anh ta là kiểu giễu cợt thẳng vào mặt mình luôn.
“Vậy tại sao không phải là anh uống sữa còn tôi uống Coca?” Thịnh Chiêu không phục lắm, hỏi ngược.
Hình Ứng Chúc bình tĩnh mở nắp chai Coca, hơi bên trong phụt ra qua khe hở nắp chai, phát ra âm thanh xì xì.
Sau đó, Hình Ứng Chúc thờ ơ nhìn Thịnh Chiêu một cái, cất bước rời đi.
Thịnh Chiêu: “…”
Ở cùng lão yêu quái độc địa lâu ngày, người ta cũng có thể bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Ngay lúc đó, Thịnh Chiêu đột nhiên cảm nhận được một sự giễu cợt khó tả từ trong cơn giận Coca.
Rõ ràng chẳng có gì trong bảo tàng cổ vật Kim Lăng khiến Hình Ứng Chúc để tâm hay hứng thú. Thịnh Chiêu xem trên trang bách khoa toàn thư, thở hắt ra, gạch bỏ mục này trong phần ghi nhớ trên điện thoại.
“Ông chủ.” Thịnh Chiêu ngồi ở ghế phó lại, quay ra phía sau hỏi: “Thế hai hôm nữa có muốn đi xem thử bảo tàng cổ vật Bắc Kinh không?”
Thật ra Hình Ứng Chúc còn biết rõ hơn Thịnh Chiêu về việc những nơi này có ích lợi gì hay không. Nhưng thấy Thịnh Chiêu nhiệt tình thế, hắn cũng cảm thấy khá thú vị nên không dội nước lạnh vào người cậu, chỉ bảo: “Đi đã rồi tính.”
Đối với Thịnh Chiêu, nhìn chung chỉ cần Hình Ứng Chúc không trực tiếp nói lời từ chối thì đồng nghĩa với việc đồng ý. Thế là cậu là vui vẻ ngồi lại vào ghế của mình, mở trang web đặt vé của bảo tàng Bắc Kinh ra.
Tài xế lái xe của app gọi xe trực tuyến là một anh trai trung niên chất phác, không hề cảm thấy việc đón khách ở cổng bảo tàng vào lúc nửa đêm có gì sai, còn nhiệt tình hỏi chuyện: “Hai người rất thích đi bảo tàng à?”
“Kiểu kiểu vậy ạ.” Thịnh Chiêu tự giác nhận trọng trách đảm nhận ‘ngoại giao’, cười đáp. “Dạo này tự nhiên em lại thấy hứng thú.”
“Woa, toàn là những người có học thức.” Anh trai lái xe cười nói: “Có lần tôi chở hai sinh viên đại học, hình như là học chuyên ngành Sử học, hiểu biết quá trời, họ nói chuyện với nhau người khác cũng chịu không chen miệng vào được.”
Thịnh Chiêu nghe vậy chỉ khách khí cười cười, liếc mắt nhìn Hình Ứng Chúc qua kính chiếu hậu, không ngạc nhiên chút nào phát hiện ra lão già nhà ta đã nhắm nghiền hai mắt dựa đầu vào cửa sổ, rõ ràng là chẳng hứng thú gì với kiểu nói chuyện linh tinh vô nghĩa này.
“Có hứng thú là tốt rồi. Nước ta cái gì không nhiều chứ lịch sử thì chắc chắn là dạy cộm ha.” Anh tài xế vui vẻ nói tiếp. “Nghiên cứu nhiều chút, coi như là tìm về cội nguồn.”
Thịnh Chiêu không để ý lắm tới cách dùng từ kỳ quặc của anh ta, chỉ ậm ừ hùa theo lấy lệ, đồng thời nhanh tay điền số điện thoại vào giao diện đặt chỗ trên màn hình.
Có vẻ như anh tài xế hiếm khi nào tìm được một vị khách đi đêm mà chịu khó nói chuyện như vậy, mở máy xong là nói bất tận, nsoi từ bảo tàng tới danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Kim Lăng. Lúc cao hứng, anh ta còn kể mấy chuyện ma quái lưu truyền phổ biến ở đây.
—— còn Thịnh Chiêu, thừa biết sau lưng mình có bảo bối trấn trạch, không chỉ không bị dọa sợ mà còn thấy hơi buồn cười.
“Cho nên á, mỗi ngày mười lăm tháng bảy, ở cạnh sông Tần Hoài bên ngoài thành Kim Lăng ấy, sẽ có —— “
Tài xế đang kể chuyện hăng say, không hề để ý rằng vị khách ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên mở bừng mắt, đôi mắt hắn sáng như đuốc xuyên qua kính cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.
“Dừng xe.” Hình Ứng Chúc bỗng nhiên nói.
“Dừng xe?” Anh tài xế sửng sốt, vội vàng nói: “Ơ chết, khu vực này không đỗ xe được, sắp lên đường trên cao —— “
“Dừng xe.” Hình Ứng Chúc lặp lại lần nữa.
Lần này giọng hắn rất mất kiên nhẫn. Thịnh Chiêu quay đầu lại để xem vẻ mặt hắn, vừa thấy tim đã đập mạnh, tay còn nhanh hơn cả não, vội vã ngả người ra sau từ ghế phó lái, nhanh nhẹn đè cổ tay Hình Ứng Chúc xuống.
Ngực Thịnh Chiêu bị dây an toàn siết đến phát đau, không khỏi nhíu chặt mày, gần như phải nhe răng trợn mắt nói với tài xế. “Anh ơi, phiền anh dừng ngay đầu đường này với, có việc gấp ạ.”
Tài xế nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, cũng hơi chột dạ, không dám cò kè nhiều lời thêm nữa mà vội vã tìm một chỗ gần nhất có thể dừng xe lại, thả hai người họ giữa đường.
“Cám ơn bác tài ạ.” Thịnh Chiêu nói: “Anh cứ tính phí như bình thường, em cho anh năm sao nhé, làm phiền rồi ạ.”
Trong lúc Thịnh Chiêu nói chuyện, Hình Ứng Chúc đã mở cửa xuống xe, sải bước đi về phía ngược lại.
Anh tài xế cũng không dám làm chậm trễ thời gian, chỉ vội nói mấy câu không có việc gì.
“Cậu mau đuổi theo bạn đi.” Tài xế nói. “Tôi thấy cậu ấy có gì đó không ổn lắm.”
Thịnh Chiêu cũng không biết sao tại sao Hình Ứng Chúc lại đột nhiên đòi xuống ở đây, lòng cậu cũng sốt ruột, vừa xuống xe vừa hỏi nốt: “Bác tài, phía đó là chỗ nào vậy?”
Anh tài xế ngó ra từ ghế lái nhìn một chút rồi bảo: “Là bảo tàng cổ vật Kim Lăng.
Thịnh Chiêu thoáng sửng sốt.
Tới khi Thịnh Chiêu đuổi kịp Hình Ứng Chúc, lão nhân gia đã lại ngựa quen đường cũ, một lần nữa cạy cửa lẻn vào bảo tàng.
Thịnh Chiêu thầm nghĩ, tiêu chuẩn đạo đức và ràng buộc pháp lý gì gì đó đều bị Hình Ứng Chúc buộc vào nhau rồi ném lên tít tận chín tầng mây rồi, song cũng chỉ có thể nhủ thầm “Bọn mình chỉ vào xem một tí thôi, không tính là phạm pháp đâu” để tự tẩy não mình.
So với thái độ ung dung như đi du ngoạn của Hình Ứng Chúc ban nãy, lần này hắn có mục tiêu cực kỳ rõ ràng. Hắn đi thẳng vào phía trong, như thể có thứ gì đó dẫn đường trong bóng tối vậy.
Trong lòng Thịnh Chiêu vừa mừng vừa sợ, đồng thời có chút cảm giác khó tin, thầm nghĩ chẳng lẽ bên trong có gì đó thật, bọn họ thật sự tìm thấy ở đây.
Chỉ có điều, mọi sự trên đời đều lên voi xuống chó. Cuối cùng Hình Ứng Chúc đứng ở phòng trưng bày hóa thạch cổ đại, nơi chẳng có xương cốt nào của hắn ban nãy.
Thịnh Chiêu thở hồng hộc mới đuổi kịp hắn, đến nơi mới phát hiện trước mặt mình là một chiếc áo giáp rỉ sét.
“Không ngờ ở cái nơi thập cẩm hổ lốn này mà lại có thần khí thật.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu ngẩn người, nhìn thế nào cũng không thấy tấm áo giáp rỉ sét trước mặt có liên quan gì tới hai chữ ‘thần khí’ kia. Cậu tiến về phía trước xem xét, nương theo ánh sáng từ đèn pin điện thoại để đọc bảng thuyết minh đặt trước bộ áo giáp nọ.
Đây là một bộ giáp thời Tây Chu, được khai quật vào năm ngoái, mới được gửi tới phòng trưng bày để triển lãm vào tuần trước.
Trên áo giáp không có bất kỳ hoa văn gì để chứng minh được thân phận của người mặc, vì vậy bảng thuyết minh chỉ có thể phỏng đoán về nguồn gốc của nó.
“Đây là thần khí gì thế?” Thịnh Chiêu thấy lạ hỏi: “Mấy thứ kiểu này, bảo tàng nào mà chẳng có một xấp.”
Trông Hình Ứng Chúc chẳng có vẻ gì là muốn giải thích, hắn trực tiếp thò tay vào lồng kính trưng bày luôn ——
“Đậu má, ông chủ!”
Thịnh Chiêu vừa nhìn thấy động tác của hắn, trong lòng đã dâng lên dự cảm bất tường, ngay thời điểm đó cũng chẳng kịp nghĩ gì khác mà chỉ có thể nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay Hình Ứng Chúc, chỉ thiếu điều treo cả người mình lủng lẳng trên đó.
“Không không không được đây là tài sản quốc gia đó không cầm được đâu ——!” Thịnh Chiêu nói.
Hình Ứng Chúc coi như mắt điếc tai ngơ.
Thịnh Chiêu sắp phát điên mất rồi, như một tên ngốc bám dính cả người lên tay người ta, cố gắng dùng trọng lượng cơ thể mình đè tay hắn xuống.
“Anh xông vào cửa trái phép thì thôi đi, chứ nếu sáng mai ở đây mất một món đồ trưng bày thì chịu đấy! Đến lúc đó sẽ quấy rối trật tự nhân gian thật đó!” Thịnh Chiêu tuyệt vọng chỉ có thể lấy con át chủ bài ra để uy hiếp: “Anh anh anh coi chừng bị sét đánh —— “
Vừa dứt lời, Thịnh Chiêu đã nghe thấy tiếng kính thủy tinh vỡ vụn, trên mặt tấm kính cường lực xuất hiện mấy vết nứt lớn.
—— Toang rồi, Thịnh Chiêu nghĩ.
Ngay sau đó, bộ giáp trong tủ như có sinh mệnh, xuyên thủng vách kính cường lực, bay tới tay Hình Ứng Chúc.
Cùng lúc đó, Thịnh Chiêu đột nhiên cảm nhận được mặt đất dưới chân mình rung lên dữ dội. Cả người cậu nghiêng ngả, suýt nữa thì phải hôn đất. May mà Hình Ứng Chúc nhanh tay vớt được eo cậu, Thịnh Chiêu mới suýt soát thoát khỏi một tai nạn lao động.
Tuy nhiên, cơn địa chấn tới đột ngột không thể giải thích được, ngay cả Hình Ứng Chúc cũng sững người. May sao nó chỉ diễn ra chớp nhoáng, chẳng mấy chốc đã hết.
“Anh xem đi!” Thịnh Chiêu hoảng sợ kháng nghị: “Tôi đã bảo không được cầm rồi mà, anh mau trả đi!”
Hình Ứng Chúc hơi cau mày, sắc mặt không vui lắm: “Không phải tôi.”
Thịnh Chiêu đang muốn hỏi ngược lại không phải là anh thì là ai đã nghe chuông điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Cậu luống cuống tránh ra khỏi lồng ngực Hình Ứng Chú, rút điện thoại ra xem, là Hồ Hoan gọi tới.
Hơn nửa đêm rồi, Hồ Hoan đột nhiên gọi cho cậu, hiển nhiên là không phải để tám chuyện cho vui cửa vui vẻ. Thịnh Chiêu chột dạ liếc mắt nhìn Hình Ứng Chúc, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của hắn.
“Nhận đi.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu ấn nút nhận cuộc gọi, đã nghe thấy ngay giọng nói từ đầu dây bên kia không phải là Hồ Hoan mà là Trương Giản.
“Hắn có đang ở bên cạnh anh không thế?” Trương Giản hỏi.
Giọng gã vẻ hơi khó chịu, Thịnh Chiêu chẳng gặp trở ngại gì trong việc tự động giải mã ‘hắn’ trong câu hỏi đó bằng Hình Ứng Chúc.
“Có.” Thịnh Chiêu nói.
“Trận động đất mới rồi là do mấy người lại vừa làm chuyện tốt lành gì hả?” Trương Giản tức giận hỏi.
Nghe thế Thịnh Chiêu hoảng lắm, thầm nghĩ đây là cái hiệu suất quái quỷ gì thế, bọn họ ở đây vừa làm chuyện xấu, bên kia đã bắt bài ngay.
Cậu cực kỳ chột dạ, đang muốn cãi lại mấy câu đã nghe Hình Ứng Chúc đáp. “Không phải.”
“Không phải các ngươi thì là ai?” Hiển nhiên là mức độ tín nhiệm Trương Giản dành cho Hình Ứng Chúc không được cao cho lắm, giọng bực bội: “Trừ ngươi ra, còn ai có thể gây ra động đất quái gở như thế ở Tô Châu hả?”
“Chờ, chờ đã ——” Đột nhiên Thịnh Chiêu phản ứng lại kịp, nói: “Cậu bảo ở đâu cơ?”
“Tô Châu.” Trương Giản nói.
“Nhưng bọn tôi có ở Tô Châu đâu.” Thịnh Chiêu liếc mắt nhìn Hình Ứng Chúc, cảm thấy hết sức kỳ quái: “Bọn tôi đang ở Kim Lăng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]