Thịnh Chiêu ngẩn người sững sờ khoảng chừng hai giây, cũng không bắt kịp Hình Ứng Chúc biến tấm thẻ này ra từ đâu.
Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng, trước đó Hình Ứng Chúc từng nói bởi vì lần trước hắn chỉ thay vài cái vảy nên không thể làm bổ sung thẻ vào cửa được.
Thế thì thẻ này từ đâu ra?
Thịnh Chiêu gãi tai, dò xét hỏi, “Ông chủ, anh mới thay vảy à?”
“Không.” Hình Ứng Chúc đáp.
Thịnh Chiêu liếc hắn một cái, do dự một hồi mới hỏi: “Thế thẻ vào cửa này —— “
“Hỏi nhiều thế.” Sự kiên nhẫn của ông chủ Hình thường ngày vẫn được tính bằng giây. Hắn nhíu mày, trực tiếp cầm thẻ lấy lại, mất kiên nhẫn nói, “Không cần thì thôi.”
“Cần cần cần!” Thịnh Chiêu vội vàng nhào tới bên cạnh bàn trà, quỳ trên sàn, luống cuống ôm tấm thẻ vào ngực để bảo vệ. Nửa người cậu nằm bò trên bàn, tư thế vặn vẹo, đầu gật như bổ củi, “Lần này tôi nhất định sẽ giữ nó cẩn thận! Sẽ không có tai nạn nào nữa đâu!”
Hình Ứng Chúc hừ một tiếng, coi như là phiên bản rút gọn của “Biết rồi”.
Thịnh Chiêu cười khan hai tiếng, lồm cồm đứng dậy, rút thẻ mở cửa từ trong tay hắn ra, thổi bụi trên đó đi.
Hình Ứng Chúc lười không muốn nhìn cái vẻ không có tiền đồ của cậu, bản thân tự quay ra mở túi đồ ăn vừa được mang lên của mình.
Áo choàng tắm lỏng lẻo của hắn hơi trượt xuống. Thịnh Chiêu vô thức liếc nhìn qua, chợt thấy trước ngực trái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2633975/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.