Mập vừa mở cửa thì nói: “Chưa ngủ à?”
Thị Tử đang mơ màng, nghe tiếng thì lập tức tỉnh táo, hỏi: “Sao rồi?”
“Không có hồi âm.” Hạnh Phúc ngồi trên ghế xoa xoa trán, ngáp một cái thật dài. Bất chợt cô thấy chiếc hộp trước mặt, nhìn rất quen. Lúc trước vì đi tìm hiểu TinH Duyên, cô từng đi loanh quanh trong tiệp đó vài lần, chiếc hộp này giống hệt những chiếc hộp ở đó.
“Thị Tử, hôm nay mua được hat châu trong này ư?” Vừa nói, cô vừa đưa tay định mở hộp. Thị Tử vội la lớn: “Không được mở!”
Hắn la to và gấp gáp khiến Hạnh Phúc kinh ngạc, ngón tay đã đụng vào hộp lại rụt lại, cô lườm hắn: “Không đụng thì không đụng, tôi mượn chỗ ngủ, trễ quá rồi nên không về nhà nữa.”
Mập cười lớn: “Chị không cần về đâu, giường Thần Ca trước khi đi đã dọn gọn gàng sạch sẽ rồi.”
Hạnh Phúc đi thẳng vào phòng nhỏ, Thị Tử đằng sau vội giải thích: “Chị à, thật sự không mở được á.”
Nhưng Hạnh Phúc không nói gì mà đi thẳng vào phòng và đóng cửa. Căn phòng này cô từng ngủ một đêm nên nói chung cũng quen thuộc. Trong phòng còn ít đồ của Thần Ca, vì dù sao hắn cũng chỉ về nhà tang lễ vài ngày thôi.
Mập nằm vật ra trên sô pha nói: “Hôm nay tao mệt như điên, đi lạc ở vành đai xanh hết mấy tiếng đồng hồ luôn.:
“Vậy Hạnh Phúc cũng đi lạc với mày mấy tiếng à?”
“Tao đi theo chị ấy đó, lẽo đẽo theo đó. Bả xách có một cái túi, đi tung tăng. Đúng là phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/361131/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.